Chương 417: Q.74 - Thay đổi chiến thuật

Câu trả lời chỉ ngắn gọn trong vài từ, tuy nhiên, nó đã tạo ra một vụ nổ không hề nhỏ bên trong nội bộ đoàn thám hiểm.

“Điên rồi…!”

Có người thốt ra một tiếng chửi thề, gần như thở hổn hển.

“Thì ra đó là lý do tại sao anh lại làm được những việc đó một cách tự nhiên như hít thở vậy.”

Có người đã bị thuyết phục.

“Nhưng khoan đã, đây không phải là một chuyện lớn sao? Nếu anh là Nam tước Bjorn Jandel, thì chắc chắn…”

Và có người thì cảnh giác.

Tôi lên tiếng trước khi những lời không cần thiết có thể lan ra.

“Đừng lo lắng, lời đồn về việc tôi là một Ác Linh không đúng sự thật. Tôi không thể kể cho các anh nghe chi tiết về câu chuyện, nhưng tôi đã giả chết sau khi đạt được thỏa thuận với Gia đình Hoàng gia, và đó là cách tôi sẽ thông báo với công chúng.”

Tất nhiên, đây không phải là sự thật.

Nhưng đó là một lời giải thích thuyết phục, vì các thành viên phản ứng bình tĩnh hơn tôi mong đợi.

“Giờ thì hợp lý rồi. Không đời nào họ lại để một nhà thám hiểm vô danh phụ trách một việc quan trọng như vai trò chỉ huy đoàn thám hiểm này…”

“Thì ra đó là lý do vì sao Huyết Linh Nữ Hoàng lại đi theo anh.”

“Thật ra, tôi không thể tin được một người như vậy lại đột nhiên chết trong mê cung.”

“Nhưng hoàn cảnh nào đã khiến họ lan truyền thông tin sai lệch rằng anh là một Ác Linh…?”

Có lẽ vì bản tính tò mò bẩm sinh, ngay cả trong tình huống này, các thành viên vẫn tỏ ra quan tâm đến câu chuyện của tôi. Nhưng bây giờ không phải lúc giải thích những điều như vậy.

“Tôi sẽ giải thích vào một ngày nào đó, khi tôi có cơ hội. Hiện tại, đó không phải là điều quan trọng.”

Khi tôi dứt khoát chấm dứt sự ồn ào ngày một lớn, James Carla, người vẫn đang đứng đó há hốc mồm, đã tỉnh táo lại và hỏi tôi.

“Schuiz… không, Bjorn Jandel… không, Nam tước Bjorn Jandel!”

Phản ứng bối rối của anh ấy dễ thương một cách kỳ lạ.

“Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm. Tại sao hoàng gia lại dùng anh làm tiêu hao phẩm?”

Trước câu hỏi của anh ấy, tôi mỉm cười.

“Well…”

Có nhiều điều tôi có thể đoán được.

“Nhà thám hiểm anh hùng đã cứu vô số sinh mạng và giành được danh hiệu quý tộc lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ.”

Thật ngại khi phải tự mình nói ra điều này, nhưng đó chính là tôi.

“Theo quan điểm của bọn họ, chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều nếu tôi thật sự biến mất sao? Nhất là so với việc bọn họ phải rút lại lời tuyên bố rằng tôi là một Ác Limh.”

“À…”

James Carla tỏ vẻ hiểu rõ.

Nhưng đó chưa phải là tất vả.

Tôi không thể chia sẻ nghi ngờ của mình với họ, nhưng có lẽ Hầu tước đã biết tôi là một Ác Linh từ lâu rồi.

Không, ông ta chắc chắn đã biết rồi.

Mặc dù vậy, ông ta vẫn cử con trai đến vào ban đêm để xác nhận xem tôi có phải là một Ác Linh hay không…

‘Có lẽ chỉ là để lừa dối tôi thôi.’

Những người lừa dối người khác hiếm khi nghi ngờ rằng chính họ đang bị lừa dối.

“Dù sao thì, đó là tất cả những gì tôi có thể kể.”

Nói xong, tôi liếc nhìn các thành viên xung quanh.

Với đôi mắt như muốn hỏi: “Vậy còn các anh thì sao?”

“Tôi đã nhận được lời hứa từ Hầu tước như một sự đền bù cho nhiệm vụ này. Nhưng ông ấy… dường như không có ý định giữ lời hứa đó.” -Ravien.

“Tôi đã trong trạng thái hôn mê và chỉ vừa mới tỉnh lại nhờ ‘Hành Giả’ của Giáo hội Toberra. Đổi lại, tôi bị ràng buộc với giáo hội. Nếu họ đang tìm một pháp sư có thể dùng một lần rồi vứt bỏ thì không có lựa chọn nào tốt hơn tôi.”-Vercil Gowland

“Năm ngoái, cháu gái tôi đã chết. Không có bằng chứng, nhưng tôi biết đó là do một hiệp sĩ thuộc Gia tộc Hầu tước giết. Tôi đã tìm kiếm tay Hiệp sĩ đó kể từ lúc đó. Có lẽ họ không muốn có nhiều phiền phức.”- Hỗ trợ của nhóm chúng tôi, Old Diddy

“Tôi tình cờ phát hiện ra rằng Master của mình đang thông đồng với hoàng gia. Để công khai sự thật, tôi cần quyền lực, và vì thế, tôi cần rất nhiều tiền, vì vậy tôi đã tham gia chuyến thám hiểm. Nhưng có vẻ như ông ta đã biết về tôi.”-Riard Ashid, một pháp sư từ trường Langman muốn đâm lưng Tower Master của mình.

“Khoan đã! Tôi thực sự không làm gì cả! Phương châm sống của tôi là sống thật lâu và bình lặng!”

Anh ta đang nói gì vậy? Tôi biết, và trời cũng biết, rằng anh là một Ác Linh. Bí mật của anh ta chắc chắn đã bị phát hiện bằng cách nào đó.

Tôi nhanh chóng bỏ qua tiếng kêu oan của Goblin – Sven Parab.

Sau đó, mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, các thành viên lại run lên và bắt đầu thú nhận hoàn cảnh cá nhân của họ.

“…”

Tất nhiên, vẫn có những người giữ im lặng.

Có lẽ họ không muốn để lộ điểm yếu của mình và cũng có biểu hiện cho thấy họ vẫn còn có chút nghi ngờ.

Khi buổi xưng tội bất đắc dĩ này vẫn tiếp diễn.

Có người hét lên trong tuyệt vọng.

“Khoan đã! Tôi… tôi không có lý do gì để bị nhà thờ bỏ rơi!”

Tên cô ấy là Periton Eriavosti, và cô ấy là một nữ tu sĩ trong đội của Kaislan.

“Cái này… cái này nhất định là có chút hiểu lầm, ta chỉ là vì nghĩ tốt cho mọi người mà xung phong mà thôi…”

Nghe không giống như một lời nói dối.

Không, có lẽ đó hoàn toàn không phải là lời nói dối.

Tôi nói với sự thông cảm chân thành.

“Nếu vậy, tôi xin bày tỏ lòng tiếc nuối. Anh chỉ là không may bị cuốn vào chuyện này.”

“Khoan đã! Ý anh là gì, xui xẻo—”

“Ngoài anh ra, không có ai khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự sao?”

Ví dụ, có Erwin và Amelia.

Và sau đó là Parsible Eric Coulson, một hiệp sĩ đã phục vụ dưới quyền Kaislan trong gần mười năm. Hoặc Rick Jaggersta, người bạn thời thơ ấu của James Carla.

Mặc dù trong trường hợp của họ, họ ít xui xẻo hơn nữ tu sĩ kia mà giống nạn nhân của việc chọn sai bạn bè hơn.

“Sao… sao chuyện này có thể xảy ra được?”

Nữ tu sĩ, trông có vẻ thực sự vô tội, cúi đầu.

Và cô ấy không phải là người duy nhất.

Đúng như dự đoán, bầu không khí trong chuyến thám hiểm giống như một đám tang.

“Chúng ta thực sự… bị bỏ rơi sao?”

“Giờ đây thật khó để không tin điều đó…”

“Vậy thì… ngay cả khi chúng ta sống sót trở về, liệu hoàng gia có cố gắng giết chúng ta bằng cách nào đó khác không?”

“Chết tiệt!!”

Giống như một con diều bị cắt dây, đôi mắt của họ bắt đầu dao động với vẻ lo lắng.

“Chúng ta sẽ chết sao? Thật sao? Ở đây như thế này sao…?”

Một số người đã tuyệt vọng.

“Tôi… tôi có chuyện nhất định phải làm!”

Một số người tỏ ra tức giận.

“…Theo logic thì có gì đó không hợp lý! Vậy còn Pike Neldaine thì sao?”

Một số người tỏ ra nghi ngờ, bám víu vào một tia hy vọng.

“Nếu họ định bỏ rơi tất cả chúng ta, tại sao lại phải cài gián điệp vào để phá hoại nhiệm vụ?”

À, phần đó.

Tôi cũng đã nghĩ về điều đó rồi.

Tôi có thể nghĩ đến hai khả năng. Khả năng đầu tiên là Hội trưởng của Hiệp hội không muốn Hầu tước nhận được thành quả từ nhiệm vụ này.

Suy cho cùng, tôi là người dẫn đầu đoàn thám hiểm.

Nếu chúng tôi phá hủy Thiên Nhãn và bị tiêu diệt, hầu hết những thành tựu chúng tôi đạt được sẽ thuộc về Hầu tước, và có lẽ Hội trưởng Hiệp hội muốn ngăn chặn điều đó?

‘Đó là một câu chuyện hợp lý. Nếu chúng tôi mất hết lương thực ở Núi Băng, chúng tôi thậm chí sẽ không thể vượt qua nơi này và tất cả sẽ chết.’

Khả năng đó chắc chắn tồn tại.

Nhưng…

Tốt hơn là không nên nhắc tới chuyện này.

Tôi đã ra quyết định rồi.

Chỉ mình tôi đủ lo lắng về điều tồi tệ nhất là đủ rồi.

Vì thế…

“Tại sao lại có người phái gián điệp tới?”

Sự thật rằng gian điệp đang làm việc dưới quyền của Hội trưởng Hiệp hội Mạo hiểm giả là điều mà chỉ có những đội trưởng mới biết.

Bây giờ tôi cần nói những gì nên nói, không phải sự thật.

“Không phải quá rõ ràng sao?”

Có lẽ đây chính là lời mà mọi người đều muốn nghe.

“Có ai đó ở ngoài kia trong thành phố!”

Tôi nói với mọi người bằng giọng điệu mạnh mẽ.

“Một người không muốn chúng ta bị tiêu hao một cách vô nghĩa ở một nơi như thế này!”

Kể cả khi đó chỉ là hy vọng hão huyền.

“Một người sẽ giúp chúng ta chiến đấu chống lại Hoàng gia nếu chúng ta sống sót trở về!”

Chúng tôi phải tiếp tục tiến về phía trước.

Bởi vì chúng tôi vẫn còn sống.

***

Một căn phòng với tất cả cửa sổ đều đóng chặt, không để một tia sáng nào lọt vào.

Tình trạng tâm lý hiện tại của đoàn thám hiểm chúng tôi có thể miêu tả bằng cảnh tượng đó.

Một nửa trong số cửa sổ bị phong kín đó thuộc về tôi.

[Điều gì sẽ thay đổi nếu chúng ta bằng cách thần kỳ nào đó cắt đuôi được chúng? Một tương lai mà chúng ta sẽ trở về thành phố cười đùa và trò chuyện? Anh có nghĩ điều đó sẽ xảy ra không]

Khi anh ấy nói những lời đó trước mặt các thành viên, tôi đã không ngăn cản anh ấy.

[…Tôi là Bjorn Jandel]

Tôi thốt ra cái tên đó, điều đó chẳng khác gì một bản án tử hình đối với họ.

[Thật sự… chúng ta đã bị bỏ rơi rồi sao?]

[Giờ thì khó mà không tin được…]

Tôi dẫn dắt tình hình và xóa bỏ hy vọng khỏi tâm trí của tất cả các thành viên. Giống như đóng chặt mọi cửa sổ trong một căn phòng tối tăm.

Lý do tôi làm như vậy rất đơn giản.

Những ai quá mơ mộng về tương lai sẽ dễ dàng sụp đổ.

Vì thế…

Qua khe cửa sổ hé mở, một tia sáng yếu ớt tràn vào.

Tôi cho rằng, hiện tại, thế là đủ rồi.

Ít nhất thì tôi cũng có thể khiến mọi người cùng nhìn về một hướng và tiến về phía trước.

“Ý anh là chúng ta sẽ sống nếu quay lại…?”

“Nhưng… chúng ta thậm chí còn không biết người đó là ai. Người đó thực sự có năng lực như vậy sao…?”

Họ rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng.

Họ có thể sẽ nghi ngờ liệu đó có phải là ảo ảnh không, nhưng tôi có thể khẳng định điều đó là chắc chắn.

Vì thế…

“Mọi người hãy nghe tôi!”

Bây giờ, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải động viên họ.

Chúng tôi phải bò qua bóng tối và hướng tới ánh sáng.

Chúng tôi không biết liệu sẽ có vách đá ở cuối đường hay điều gì đang chờ đợi chúng ta. Nhưng ít nhất, chúng tôi phải tự mình kiểm tra xem.

“Tôi là Bjorne Jandel!”

Tôi nói tên tôi.

Và sau đó hỏi.

“Các anh đã nghe nói đến tôi chưa?”

Các thành viên trả lời.

“Sao chúng ta lại không biết cái tên đó?”

“Một nhà thám hiểm lần đầu tiên trở thành quý tộc sau nhiều thập kỷ.”

“Khi tin tức về cái chết của anh lan truyền, đã có một sự chấn động lớn.”

Câu trả lời của họ yếu ớt và khàn khàn, điều đó càng là lý do để tôi hét lên thật to.

“Tôi mừng là ít nhất các anh cũng nghe nói đến tôi! Tôi sẽ không nói dài dòng nữa! Tình hình hiện tại của chúng ta đã là tồi tệ nhất rồi!”

“Nhưng…!”

“Tôi chưa bao giờ từ bỏ trong đời mình—chưa một lần nào! Và lần này cũng không ngoại lệ.”

Tôi đã nói với họ.

“Tôi, Bjorn Jandel, xin thề trên trái tim của một chiến binh.”

Tôi không dám nói rằng tôi có thể cứu được mọi người.

“Tôi sẽ đảm nhiệm những nhiệm vụ khó khăn nhất.”

“Tôi sẽ làm những công việc bẩn thỉu mà không ai muốn làm.”

“Tôi sẽ là người đầu tiên bước vào những chiến trường nguy hiểm nhất, và nếu có ai phải chịu tổn thương, hãy để người đó là tôi.”

“Vậy nên…!”

Tôi đã lịch sự yêu cầu.

“Hãy đi theo tôi.”

Giọng nói của tôi không lớn, nhưng nó có sức vang chắc chắn đến được tai của mọi người.

“…”

“…”

Không ai trả lời.

Họ chỉ bận quan sát phản ứng của nhau.

Ngay cả sau khi tôi đã nói rất nghiêm túc, họ vẫn hành động như thế này.

Ha, điều này thực sự làm tôi tức giận.

“Nếu dù sao các anh cũng định vứt bỏ mạng sống của mình thì hãy vứt bỏ nó vì tôi!!”

Cuối cùng, ai đó phải hét lên để họ chịu lắng nghe, đúng không?

***

“Những người nghe hiểu thì chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ khởi hành trong một phút nữa.”

Nói xong, tôi quay lưng lại.

Ngay lập tức, có người đi theo.

“Mister, chúng ta cùng đi nhé!”

Erwin fornacci de tersia.

“Tốt. Nếu như khởi hành chậm trễ thêm nữa, tôi sẽ một mình lên đường.”

Amelia Rainweilz.

Những người đồng đội quý báu của tôi sẽ luôn theo tôi ngay cả khi tôi bước vào biển lửa.

“Jun, sau tất cả thì anh đã đúng,” Kaislan nói.

“Cho dù tất cả mọi người đều sụp đổ, chỉ có người đàn ông kia vẫn kiên cường đứng vững. Bất kể cuối cùng có chuyện gìv vậy nên tôi cũng sẽ đi theo bóng lưng đó.”

Kaislan đứng sau tôi.

Tiếp theo là Akuraba.

“Tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ ngay từ đầu. Tôi đã trải qua những tình huống tệ hơn thế này. Nếu mỗi lần tôi đều từ bỏ, tôi sẽ không thể đứng ở đây ngay bây giờ.”

Sau Akuraba là Jun, rồi đến James Carla, và các thành viên bắt đầu đứng lên từng người một.

“Bjorn Jandel… hóa ra anh ta còn liều lĩnh hơn cả những lời đồn đại.”

“Hehe, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ nói điều gì đó hay ho cơ, nhưng cuối cùng, anh ấy lại rống lên.”

“Chúng ta đã nghỉ ngơi đủ rồi; hãy tiếp tục lên đường thôi.”

“Anh ấy nói anh ấy sẽ tự mình xử lý những nhiệm vụ nguy hiểm, đúng không? Nếu chúng ta vẫn ngồi yên ngay cả sau khi nghe điều đó, chúng ta có thể được gọi là nhà thám hiểm không?”

“Hơn nữa, chúng ta không thể cứ thế chết ở đây được…”

“Đợi đã! Mọi người, đừng đứng lộn xộn; chúng ta phải vào đội hình! Đội hình! Nhớ chứ?”

Chỉ trong vòng một phút sau khi tôi nói, toàn bộ đơn vị đã vài vị trí sau lưng tôi.

Đó không phải là một cảnh tượng đặc biệt cảm động.

Ngay cả khi mọi người đã bước nửa chân vào vực thẳm, họ vẫn do dự cho đến phút cuối cùng.

Kể cả khi tôi đi một mình, tất cả mọi người cũng sẽ đi theo.

Nhưng…

“Jandel! Vậy khi nào chúng ta khởi hành?”

“Này, anh… anh nói chuyện với đoàn trưởng kiểu gì thế…?”

“Ha, đừng chú ý những chi tiết nhỏ. Dù sao, nếu có chuyện gì đó xảy ra, chúng ta đều sẽ chết, đúng không?”

Có câu nói rằng cách mà bạn nói sẽ tạo nên sự khác biệt cho thái độ của người nghe khi tiếp nhận thông tin.

Những đôi mắt vô hồn tưởng chừng như không thể hạ gục được nổi một tên Orc đã bắt đầu lộ rõ sức sống.

Nếu họ đi theo chỉ vì họ sợ bị bỏ lại một mình.

Nếu họ miễn cưỡng đi theo vì không muốn bị bỏ rơi lần nữa sau khi đã từng bị bỏ rơi một lần.

Những động cơ như vậy sẽ không bao giờ tạo nên sự thay đổi này.

“Được rồi, vậy trước khi đi, chúng ta còn một việc nữa cần phải giải quyết.”

“Giải quyết?”

Sven Parab ngồi cạnh tôi nghiêng đầu với đôi mắt lo lắng, tôi không để ý đến anh ấy và đi về phía chiếc xe trượt tuyết.

Lúc này, một chiến binh vội vã tiến lại gần.

“Khoan đã! Cho đến bây giờ, anh vẫn một mình gánh vác, đúng không? Từ giờ trở đi, chúng tôi cũng sẽ giúp…”

Anh ấy đang nói gì thế?

Tôi đã từng nói là tôi sẽ làm thế khi nào?

“Khoan đã… Tại sao anh lại dỡ thùng thức ăn ra khỏi xe trượt tuyết?”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể mang nhiều như vậy trong bụng và đi.”

“…Hả? Mang trong bụng à? Vậy còn những thứ khác thì sao…?”

Chúng ta còn có thể làm gì với phần còn lại?

Chúng ta sẽ vứt nó đi.

Vù—!

Tôi đẩy chiếc xe trượt tuyết mà tôi đã phải kéo lê rất vất vả xuống chân vách đá.

Vách đá sâu đến mức phải mất hơn mười giây mới nghe thấy tiếng “bịch!” yếu ớt.

“…Đ-điên thật rồi!”

“Anh vừa làm gì thế!”

Anh nghĩ tôi đang làm gì?

Tại sao những người đó lại di chuyển nhanh hơn chúng tôi? Chính là do sự

“Nếu chúng ta vừa di chuyển vừa kéo xe trượt tuyết, chúng ta sẽ sớm bị chúng đuổi kịp thôi.”

“Đ-đúng vậy, nhưng… nhưng vứt đồ ăn đi có hơi…”

“Có vấn đề gì sao? Thức ăn trong ba lô của chúng ta sẽ đủ cho đến khi chúng ta ra khỏi Glacier Eye.”

“Nhưng! Sau đó chúng ta sẽ có hải làm gì đây!”

Một câu hỏi hay, đúng trọng tâm của vấn đề.

Ngay cả khi chúng tôi có thể ra khỏi Glacier Eye trong vòng hai ngày kể từ khi hành lý của chúng tôi giảm bớt, chúng tôi vẫn phải sống sót thêm tám ngày nữa cho đến khi mê cung đóng lại.

Nhưng…

‘Trời ạ, họ đang làm mọi thứ trở nên căng thẳng.’

Họ nghĩ là tôi sẽ làm điều đó mà không suy nghĩ gì sao?

Trước khi sự náo loạn có thể trở nên lớn hơn, tôi nhanh chóng chia sẻ kế hoạch mà mình đã vạch ra.

“Khi chúng ta vượt qua Glacier Eye, quái vật sẽ bắt đầu xuất hiện phải không?”

“Quái vật…?”

“Khoan đã, ý anh không phải là…!”

Tôi không phủ nhận sự nghi ngờ của họ.

“Đúng vậy , từ đó trở đi, chúng ta sẽ sử dụng phép thuật [Disortion] để kiếm đồ ăn.”

Vì một lý do nào đó, điều này dường như gây ra càng nhiều sự kích động hơn.

“Anh ấy có vẻ nghiêm túc về chuyện này…”

“Điều này làm tôi phát điên.”

“Ừm… Tôi… Tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ chết ở đây sẽ tốt hơn.”

Nhưng đây là phương pháp tốt nhất.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập