Chương 424: Q.74 - Một tay che trời

Phong toả các kỹ năng chủ động.

Không cần phải giải thích dài dòng nữa, đây là một trong những hình phạt tồi tệ nhất mà bạn có thể tưởng tượng được.

Mà thôi, dù sao thì vẫn tốt hơn là phải chịu cảnh mù lòa như James Carla.

‘Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi mất một cánh tay như Old Didi.’

Một hình phạt tàn khốc đến nỗi việc mất một cánh tay còn có vẻ khá hơn, nhưng tôi không thể làm gì khác được nữa.

Tôi có thể làm gì khi kết quả của lần gieo xúc xắc này kém?

Tôi chỉ có thể hy vọng kết quả gieo xúc xắc của kẻ thù thậm chí tệ hơn tôi.

‘Hơn nữa… ngoại trừ hình phạt của tôi ra thì những người khác cũng không tệ lắm.’

Trên thực tế, cách hoạt động [Soul Extraction] khá phiền phức.

Đặc biệt là đối với các vị trí như hỗ trợ hoặc pháp sư. Là những người gây sát thương, họ thường tung ra nhiều đòn kết liễu trong điều kiện an toàn., Nhưng bây giờ, họ buộc phải chiến đấu và chiến thắng một mình mà không có những chiến binh tiền tuyến mà họ vẫn luôn sát cánh.

Nhưng…

‘Tôi đoán tất cả họ đều đã làm rất tốt.’

Cả hai vị linh mục đều thoát ra an toàn. Ba trong số bốn pháp sư đã tỉnh, và trong số những hỗ trợ, chỉ có Akuraba vẫn bất tỉnh.

‘Có lẽ việc các pháp sư của chúng tôi đã dành nhiều thời gian ở Tháp Ma Pháp đã mang lại lợi thế lớn cho chúng tôi.’

Xem xét điều này, có vẻ như canh bạc này đã thành công.

Mặc dù chúng tôi là đồng đội đã cùng nhau trải qua chuyến thám hiểm này, nhưng tôi không biết những người này trước đây đã có cuộc sống như thế nào.

Lạch cạch, lạch cạch.

Tiếng bước chân nặng nề vang vọng khắp hang băng. Khi chúng tôi di chuyển để tránh xa lối vào Glacier Eye càng xa càng tốt, tôi nhận thấy có chuyển động ở một bên vai.

“…Mister…”

“Cô đã tỉnh rồi…”

Thở phào nhẹ nhõm, tôi cẩn thận đặt Erwin xuống.

Cô ấy hơi loạng choạng một chút, nhưng thấy cô ấy có thể giữ thăng bằng, có vẻ như đôi chân của cô ấy không phải nhận hình phạt.

“Cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào đau không?”

“Tôi không chắc chắn….”

Erwin trông có vẻ choáng váng. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra bên trong phiên tòa, nhưng tôi không ép cô ấy kể chi tiết. Hiện tại, việc tìm ra hình phạt của cô ấy là điều quan trọng nhất.

“Chết tiệt.”

Sau khi kiểm tra những hình phạt tệ hại trong số những hình phạt ngẫu nhiên, tôi thở dài một hơi.

“Cái thứ tám….”

Thật không may, Erwin cũng không may mắn.

「Mọi nguồn tài nguyên của Erwin Fornacci di Tersia hiện đều bị hạn chế khả năng phục hồi.」

Không thể phục hồi tài nguyên—nói một cách đơn giản, MP, năng lượng tự nhiên hoặc bất kỳ nguồn nào khác nào khác của cô ấy chỉ có thể được sử dụng chứ không thể bổ sung lại.

“…Hãy tiết kiệm sức lực trừ khi thực sự cần thiết để bảo vệ bản thân.”

“Vâng… Em xin lỗi…”

“Không có gì phải xin lỗi cả. Chuyện đã xảy ra như vậy; may mắn là anh còn tỉnh lại.”

Dù sao thì, theo thời gian trôi qua, những người đã ngất xỉu cũng lần lượt tỉnh dậy.

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh. Từ giờ tôi sẽ tự đi được.”

May mắn thay, Melend Kaislan chỉ phải chịu một hình phạt nhẹ.

“Ugh…! Tại sao thế này…”

Ravien, người bị hạn chế sử dụng vũ khí, đặt tay lên thanh kiếm và rùng mình như bị điện giật.

“Ừm… Tại sao mọi người đều không nói gì vậy?”

Tsion Iriven, cung thủ của Đội 2, đã bị mất thính giác.

“Nơi đó… thật sự rất kinh khủng.”

Khuôn mặt của Akuraba tái nhợt như ma.

Bây giờ chỉ còn lại hai người…!

Đã 25 phút trôi qua kể từ khi quá trình [Soul Extraction] bắt đầu, chỉ còn lại hai người.

Amelia và một pháp sư của Đội 2, McKelly Rayathers.

“Làm ơn… tỉnh dậy đi. Chúng tôi cần các cô…”

Khi thời gian trôi qua, các thành viên trong nhóm lo lắng nhìn hai người vẫn bất tỉnh.

Tôi cũng cảm thấy như mình sắp phát điên.

“Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại….”

Cô ấy chắc chắn vẫn chưa chết ở đó. Nếu có, tim cô ấy đã ngừng đập rồi.

Tích tắc, tích tắc.

Thời gian tiếp tục siết chặt quanh trái tim tôi.

“McKelly, chỉ còn một phút nữa thôi. Làm ơn, cố gắng lên….”

Vào thời điểm chỉ còn một phút nữa là kết thúc chu trình [Soul Extraction].

“Umm…”

“Emily!”

Cuối cùng Amelia cũng mở mắt. Và…

“……Chết tiệt.”

Người kia không thể mở mắt được.

***

Mười tám người, tỉ lệ sống sót của chúng tôi không thấp chút nào.

Tuy nhiên, số lượng cá nhân có khả năng chiến đấu lại không nhiều.

Bởi vì nhiều thành viên trong nhóm, bao gồm cả tôi, đã nhận hình phạt đáng kể. Không ngoa nói rằng sức chiến đấu của chúng tôi đã giảm đi hơn một nửa.

“Vậy bên kia thế nào?”

Giống như người ta nói hạnh phúc là tương đối, bất hạnh cũng vậy.

「Pháp sư Băng giá Kariadea sẽ có được sức mạnh mới tỷ lệ thuận với tổng lượng linh hồn được hấp thụ.」

Lúc này đã hơn 30 phút kể từ khi Giai đoạn 2 kết thúc.

Có bao nhiêu người trong số họ vẫn còn sống ở phía bên kia? Và họ đã phải chịu những hình phạt nào?

‘Thành thật mà nói, tôi hy vọng tất cả bọn họ đều chết khi chiến đấu với trùm.’

…Nhưng thực tế thì điều đó khó có thể xảy ra.

Kariadea không phải là một con quái vật sẽ truy đuổi vượt ra ngoài phạm vi của Glacier Eye và nơi chúng tôi vừa chiến đấu là đỉnh Glacier Eye, chỉ cách khu vực bên ngoài có một bước.

Tôi không biết có bao nhiêu người đã thức dậy, nhưng bây giờ chắc hẳn họ đã rời khỏi Glacier’s Eye rồi.

“Sát Long Nhân… Không biết tên khốn đó ra sao rồi.”

Ồ, tôi hy vọng hắn sẽ chết luôn ở đó.

Bởi vì hắn ta là người đã giết chết Thái cổ Long, người giữ vai trò là tộc trưởng của Bộ tộc Rồng trong nhiều thế kỷ.

Vào thời điểm đó, hắn ta chỉ thành công nhờ thực hiện một cuộc phục kích, nên có khả năng hắn ta sẽ không thể thắng nếu phải đấu 1v1.

Mà hơn nữa, hắn ta cũng đâu chỉ giết mỗi Thái cổ Long đâu, đúng không?

Tôi không biết con số chính xác, nhưng chắc hẳn hắn ta cũng đã giết hàng ngàn người.

“Khoan đã, chờ một chút.”

Trong lúc đang suy nghĩ về Sát Long Nhân, cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ.

“Chết tiệt, vậy thì trong ảo giác của tên đó, Dwalki chắc hẳn cũng xuất hiện phải không?”

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến tâm trạng tôi trở nên tồi tệ.

Cùng lúc đó, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu tôi.

Những người xuất hiện trong ảo ảnh của tôi – chẳng phải họ chính là những người thân yêu quý giá duy nhất của ai đó sao?

“…Có lẽ là do [Soul Extraction]. Tôi đang suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ.”

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ đó và mở mắt ra.

Phừng—!

Ngọn lửa ấm áp nổ lách tách gần đó.

Vị linh mục quỳ trước ngọn lửa và đọc kinh nhiều lần, trong khi những người khác im lặng tưởng nhớ.

Ít nhất thì đây cũng là một dấu hiệu tích cực. Bây giờ chúng tôi đã có thể tổ chức một đám tang tử tế cho những người đồng đội đã hy sinh.

Lốp bốp, lốp bốp.

Ngọn lửa được truyền sức mạnh hệ lửa của các pháp sư ngay lập tức làm tan chảy da thịt, và những khúc xương còn lại sẽ được niệm ma thuật [Distortion]. Sau đó, các chiến binh nghiền nát chúng và cất vào túi.

Sau khi hy vọng rằng điều này có thể mang lại chút an ủi nhỏ nhoi cho gia đình còn sống của ông.

“…..”

Và thế là đám tang ngắn ngủi đã kết thúc.

Hơi ấm từ cơ thể của họ, được giữ lại trong ngọn lửa dữ dội, tan biến trong cơn gió lạnh.

Vậy thì đã đến lúc phải trở về với thực tại.

“……Jandel, bây giờ anh định làm gì?”

Khi Kaislan nói chuyện với tôi, ánh mắt của các thành viên trong nhóm đều tập trung vào tôi.

Rốt cuộc, kế hoạch tôi chia sẻ chỉ bao gồm đến thời điểm này thôi.

Khi [Soul Extraction] bắt đầu, những người đầu tiên thức tỉnh sẽ phải mang những người khác và chạy trốn. Không có chỉ dẫn nào ngoài điều đó, nhưng…

“Nếu chúng ta tiếp tục giữ khoảng cách như thế này, chúng ta có thể cầm cự cho đến ngày đóng cửa.”

Nhìn vẻ mặt của anh ấy khi nói, có vẻ Kaislan đã biết tôi đang nghĩ tới điều gì. Có lẽ vì thế mà anh ấy đã khéo léo đề cập đến vấn đề này trước để tôi có thể nói chuyện thoải mái hơn.

“Nhưng Jandel, anh hẳn phải biết. Cho dù chúng ta cứ như vậy chạy trốn, cuối cùng cũng sẽ đụng phải vách đá.”

“Vách đá? Ý anh là sao? Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?”

Trước lời nói của Kaislan, một thành viên trong nhóm giật mình và lên tiếng.

“Anh nói chúng ta có thể kiên trì đến ngày đóng cửa, đúng không? Như vậy còn chưa đủ sao? Anh còn lo lắng cái gì?”

Tôi rất tiếc với những ai thực sự nghĩ rằng đây là hồi kết, nhưng chúng tôi vẫn chưa vượt qua được rào cản quan trọng nhất.

Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy, tôi đã không gọi đây là một “canh bạc”.

“….”

Khi Kaislan liếc nhìn tôi một cách im lặng, tôi mỉm cười cay đắng và bước về phía trước.

Đúng vậy, dù Kaislan có giỏi đến đâu thì tôi cũng không thể giao việc này cho anh ấy được.

“Chúng ta sẽ không chạy trốn như vậy. Hay nói chính xác hơn là chúng ta không thể chạy trốn.”

Ngay khi tôi nói xong, mắt của các thành viên trong nhóm mở to.

Ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và nghi ngờ.

“…Vì sao vậy?”

Rất đơn giản.

“Bởi vì kẻ địch xuất hiện từ phía sau chúng ta lúc nãy chính là Rose Knight.”

“Ý anh là chúng ta không thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng sao?”

“Không, không phải vậy.”

“Vậy thì ý anh là gì…?”

Vì có vẻ họ không hiểu lời tôi nói nên tôi tiếp tục giải thích.

Nếu chúng tôi sống sót trở về, hoàng gia sẽ đưa ra những lý do mà họ đã chuẩn bị sẵn, nói rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với lực lượng chính nên họ không thể đến giải cứu chúng ta—nhưng họ vẫn sẽ vui mừng vì chúng tôi đã tự mình trở về.

Họ sẽ giả vờ không biết, cố gắng một tay che trời.

Và…

Lờ đi sự thật—đó là cách duy nhất để chúng tôi tồn tại.

“Lờ đi…? Ý anh là sao?”

“Nếu chúng ta giả vờ không nhận ra rằng mình đang bị sử dụng như những con tốt thí, thì hoàng gia đã không áp dụng biện pháp cực đoan.”

Có thể là hèn nhát, nhưng đó là kế hoạch của tôi.

“Nhưng chúng ta không thể sử dụng phương pháp đó nữa.”

“……”

“Sự xuất hiện của các Rose Knights ở đây đã hoàn toàn đẩy chúng ta vào thế đối lập với Gia đình Hoàng gia. Ai cũng biết là Rose Knights là những lưỡi dao sắc bén chỉ hoạt động dưới lệnh của họ và không ai khác. Họ sẽ không để người khác nắm đằng chuôi của con dao hướng về phía mình đâu.”

“…Họ không thể thương lượng với chúng ta để bắt chúng ta im lặng sao?”

Vâng, khả năng đó là có. Nhưng…

“Anh thực sự nghĩ họ sẽ làm vậy sao?”

“….”

Không có câu trả lời.

Sau đó, có người lại nêu ra một câu hỏi mới.

“Vậy thì sao bây giờ? Nếu chúng ta không chết ở đây, ít nhất chúng ta cũng nên trở về thành phố chứ?”

Đó là Puta Rickerburn, một thành viên trong gia đình Công tước Keallunas.

Tôi thấy điều đó khá đáng khen và buồn cười.

“Tôi không ngờ một người đang muốn từ bỏ lại có thể nói như vậy đấy.”

“Anh đã nắm gáy kéo chúng tôi tới đây và trải qua bao nhiêu gian khổ, anh cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc ngày lúc này sao?”

Nghĩ lại thì, anh ấy là người đã thể hiện quyết tâm của mình bằng cách tự chặt tay mình khi vượt qua Glacier Eye.

Sẽ không công bằng nếu một người mạnh mẽ như anh ấy phải chết. Tôi mỉm cười.

“Đó là một lời khen, vì vậy đừng quá nhạy cảm. Và tôi chưa bao giờ nói rằng chúng ta nên từ bỏ ngay từ đầu.”

“À…”

Nghe tôi nói, anh ấy hiểu ra và mở miệng, tôi nhanh chóng tiếp tục.

“Mọi người đừng lo lắng quá. Vẫn còn có cách.”

“Cách gì?”

“Nếu như không có ai sống sót trở về, ai sẽ biết liệu chúng ta có gặp phải Rose Knights ở đây hay không?”

Tất nhiên, họ có thể nghi ngờ, nhưng có sự khác biệt rõ ràng giữa việc có bằng chứng gián tiếp và có bằng chứng trực tiếp.

Vì thế…

“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ giết sạch cả những tên Noark và Rose Knights.”

Từ bây giờ, chúng ta sẽ là những người che trời bằng chính đôi tay của mình.

Chúng tôi sẽ bỏ chạy như thế này sao?

Hay chúng tôi sẽ đứng lên và chiến đấu thêm một lần nữa?

Việc đạt được sự đồng thuận về vấn đề này diễn ra nhanh hơn dự kiến.

“Tôi… tôi không biết lựa chọn nào là đúng đắn.”

“Ha ha, cũng không có gì bất thường, cho tới bây giờ những tình huống chúng ta gặp phải phần lớn đều là như vậy.”

“Nhưng trong từng khoảnh khắc, anh ấy đều đưa ra quyết định chính xác.”

“Bjorn Jandel, tôi tin tưởng vào sự lựa chọn của anh—nên đó cũng sẽ là sự lựa chọn của tôi.”

“Tôi cũng vậy. Có thể trong mắt anh thì nó có vẻ hơi không có chủ kiến, nhưng với một người như tôi thì thế lại thoải mái hơn.”

Với quyết tâm của đoàn thám hiểm, mọi thứ trở nên sáng tỏ.

Chúng tôi đi lang thang bên trong hang động, triển khai phép thuật báo động ở nhiều nơi khác nhau và săn quái vật bằng phép thuật [Distortion] để đảm bảo nguồn cung cấp thực phẩm.

“Thứ này… bằng một cách thần kỳ nào đó thực sự có thể ăn này?”

Thịt quái vật thật bất ngờ thực sự có thể ăn, mặc dù một số loại có vị kinh khủng đến mức không ai trong số chúng tôi muốn bỏ nó vào miệng.

“Việc lãng phí những sản phẩm phụ này thật đáng tiếc. Nếu chúng ta có thể mang theo chúng về thành phố, chúng ta có thể bán chúng với giá cao.”

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác cả. Chúng ta cần phải giảm bớt gánh nặng của mình càng nhiều càng tốt ngay bây giờ…”

Chúng tôi phải loại bỏ tất cả các sản phẩm phụ có giá trị thu được thông qua phép thuật biến dạng, cố kìm nước mắt.

Chúng tôi không đủ khả năng mang theo những thứ như vậy khi phải cõng những người đồng đội đang gặp khó khăn di chuyển qua vùng đất nguy hiểm này.

Nửa ngày đã trôi qua như thế.

“Ông Jandel! Ông Jandel!”

Marone, pháp sư của Đội 5, chạy đến và khẩn thiết gọi tên tôi.

Tôi đã nhìn thấy cảnh này nhiều lần kể từ khi quay lại Núi Băng nên không còn lạ lẫm gì nữa. Khi cô ấy hớt hãi như thế này, chỉ có thể là vì một lý do duy nhất.

“Phép thuật báo động đã được kích hoạt sao?”

“Vâng, vâng…! Nó đã kích hoạt!”

Tin tức mà Marone mang đến có thể chia thành ba thứ.

Đầu tiên là tin tốt.

“Rose Knights chỉ còn lại mười người!

Số lượng của chúng đã giảm đáng kể. Có vẻ như chúng đã chịu bất lợi rất nhiều vì chúng giết người nhiều như ăn cơm uống nước…

“Tình hình của những kẻ sống sót thế nào?”

“Vâng, cái đó thì…”

Câu thứ hai thì mơ hồ.

“Bốn người trong số chúng được đồng đội của họ khiêng đi, có vẻ như những kẻ đó đang trong một tình trạng tồi tệ. Một người khác thì khập khiễng trên một chân.”

Cũng giống như một phần ba đoàn thám hiểm của chúng tôi phải chịu những hình phạt nghiêm trọng, chúng cũng chịu thiệt hại đáng kể.

Điều này có nghĩa là lực lượng hai bên đang cân bằng phải không? Well, vì chúng ta không biết tình hình thực tế nên vẫn còn quá sớm để nói chắc chắn.

“Dù sao thì đó cũng không phải là điều quan trọng!!”

Tin thứ ba và cũng là tin cuối cùng là tin xấu.

Và không phải chỉ đơn giản là một tin xấu. Đối với chúng tôi, đây có thể chính là tin tức tồi tệ nhất.

“Vì một lý do nào đó, những người đó bây giờ lại di chuyển cùng với những tên đến từ Noark…!”

Nước và dầu đã trộn lẫn vào nhau.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập