Chương 423: Q.74 - Đánh cược lần cuối

Kỹ năng chủ động của Elder Lich, [Soul Extraction]. (Trích xuất Linh hồn)

Hiệu ứng của kỹ năng này tương đối phức tạp.

Nếu ai đó có được kỹ năng thông qua Tinh chất và sử dụng nó, hoặc nếu nó được thi triển bởi một Elder Lich trong một trường bình thường, bạn sẽ bị choáng.

[Nhân vật rơi vào trạng thái [Choáng]]

Nhân tiện, kỹ năng này không phải kỹ năng diện rộng mà là một kỹ năng đơn thể chọn mục tiêu và có thể bị khắc chế bằng sức mạnh tinh thần, khả năng kháng phép hoặc nhiều kỹ năng khác.

Nhưng

[Bạn đã bị ảnh hưởng bởi sương mù lạnh lẽo của lòng căm thù]

[Tất cả các hiệu ứng trạng thái được tạo ra bởi Pháp sư Băng giá, Kariadea đều được tăng cường bằng các hiệu ứng bổ sung]

Nhờ vào màn sương mù chết tiệt này, kỹ năng này không chỉ dừng lại ở hiệu ứng choáng; thay vào đó, nó sẽ dẫn đến một tình huống kỳ lạ, giống như thế này

[Pháp sư Băng giá Kariadea dẫn dắt những linh hồn được trích xuất ra vào trong Rương phán xét]

Chớp mắt—!

Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy mình đang ở trong Hang Pha Lê.

Và có một người đàn ông tắm trong ánh sáng tím dịu nhẹ.

“Xin chào.”

Anh ta hỏi trong khi cầm một chiếc búa dính đầy máu goblin.

“Có phải anh đang tìm bạn đồng hành qua đêm – Night Friend?”

Chủng tộc: Con người.

Tuổi ước tính: Đầu ba mươi.

Chiều cao: Cao hơn 180 cm một chút, là người đàn ông có vẻ ngoài mang lại ấn tượng tốt bụng và nhẹ nhàng.

‘…Bàn chân của anh ta hơi to so với chiều cao của anh ấy.’

Và khuôn mặt đó.

Tôi cứ nghĩ là mình đã quên mất vẻ ngoài của anh ta, nhưng khi nhìn thấy nó bây giờ, mọi ký ức lại ùa về một cách rõ ràng.

Người đàn ông mỉm cười và tự giới thiệu.

“Ồ, tôi chưa giới thiệu. Tên tôi là Hans.”

Được biết đến nhiều hơn với cái tên Hans A.

Nguồn gốc của tất cả lời nguyền Hans.

Một cá nhân mà tôi rất biết ơn vì đã dạy cho tôi tư duy thích hợp để sống trên thế giới này.

Anh ta đã tặng tôi một cây búa, một chiếc la bàn, một chiếc bình đựng nước, đôi giày và nhiều vật dụng khác mà tôi lần đầu tiên nhìn thấy, giúp tôi từ một Barnarian man rợ trở thành một Barbarian văn minh.

“Nhưng tại sao anh lại giết tôi?”

Anh ta đột nhiên hỏi với vẻ mặt kinh hoàng.

Máu chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu của anh ta.

Nhưng vậy thì sao?

“Ừ thì, chắc hẳn anh đã làm điều gì đó đáng để chết.”

“Anh có thể tha thứ cho tôi mà.”

“Tha thứ cho anh…”

“Tôi có vợ và con gái.”

À, chuyện đó…

“Tôi biết mà.”

Làm sao tôi có thể không biết được?

Tôi đã nhìn thấy bức ảnh gia đình trong chiếc túi tôi lấy của anh.

Một cô bé khoảng ba tuổi và một người vợ trông trẻ hơn anh vài tuổi.

Nhưng…

“Khi ngươi nhìn thấy cảnh đó, ngươi có… hối hận vì đã giết ta không?”

Tôi trả lời ngay mà không chút do dự.

“KHÔNG.”

Đó là sự thật tuyệt đối, không hề có chút dối trá nào.

Tại sao tôi phải hối hận?

“Nếu có thể quay lại, tôi sẽ giết chết các người một lần nữa.”

“…”

“Dù sao thì tôi cũng không phải là nạn nhân đầu tiên của anh. Những người anh cướp bóc—chẳng phải họ cũng có gia đình sao?”

Kể cả nếu không phải như vậy, thế giới này vẫn đầy rẫy những đứa trẻ mồ côi với nhiều câu chuyện. Thêm hay bớt một cũng chắc khác gì mấy.

“Đừng lo lắng. Sống không có cha mẹ không ngăn cản con người ta sống sót. Vợ và con gái của anh cũng sẽ ổn thôi.”

Tôi biết – tôi là bằng chứng cho điều đó.

Rắc!

Thay vì kéo dài cuộc trò chuyện, tôi vung thanh Demon Crusher và đập vỡ hộp sọ của hắn.

Nhưng sau đó…

“…Anh thay đổi rồi, lúc trước đây anh không phải như vậy.”

Hans A, giờ chỉ còn là một cái hàm không có thân thể, vẫn bình tĩnh tiếp tục nói.

“…Hả?”

Cái gì thế này? Rùng rợn quá.

Đây có phải là một phần của hiệu ứng [Soul Extraction] không?

Tôi nhớ giai đoạn này chỉ là những nhân vật bạn đã giết xuất hiện và tấn công bạn thôi chứ?

Thứ này không có trong trò chơi.

“Tôi đã thay đổi như thế nào?”

Tò mò, tôi hỏi, và anh ấy cười rùng rợn.

“Lúc trước giết tôi, anh run rẩy nhiều lắm.”

“Và?”

“Bây giờ, anh không cảm thấy gì cả.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

“Từ giờ trở đi, anh sẽ tiếp tục làm như vậy.

Người tôi giết sẽ là cha mẹ của những đứa trẻ, là con gái hoặc con trai của một ai đó, ngay cả khi gia đình họ sẽ tan vỡ. Tôi sẽ chấp nhận tất cả, nếu họ là kẻ thù của tôi.

Cứ việc nguyền rủa tôi tùy thích.

Tôi tự hỏi liệu mình có nên trả lời tên này hay không, nhưng ít nhất tôi cũng nhận ra chắc chắn một điều.

“Anh cũng biết mà, phải không?”

Tên khốn này đang đọc suy nghĩ của tôi.

“Anh đang trở thành một con quái vật.”

Và anh ta biết chính xác phải tấn công vào đâu.

“Đương nhiên, cho tới bây giờ, anh có thể lừa gạt chính mình, bọn họ chỉ là địch nhân, anh còn chưa trở thành một con quái vật.”

Rắc-!

Tôi dùng búa đập vào hàm hắn, nhưng giọng hắn vẫn không ngừng.

[Nhưng.]

“Ha, bướng bỉnh nhỉ?”

[Nếu họ không phải là kẻ thù.]

[Nếu anh phải giết những người vô tội để sống sót.]

[Không, nếu mục tiêu là những người đồng đội mà anh muốn bảo vệ hơn bất kỳ ai.]

[Vậy thì anh sẽ làm gì?]

Tôi không trả lời.

Bởi vì tôi biết điều đó vô nghĩa.

Suy cho cùng, nguồn gốc của giọng nói này chính là từ bên trong tôi.

[Anh đã trở thành quái vật rồi.]

Để tồn tại.

Những nghi ngờ và lo lắng mà tôi đã giấu sâu trong lòng và hoàn toàn phớt lờ.

[Không khác gì những con quái vật mà anh đã giết.]

“……”

[Anh đã trở thành một phần của thế giới này rồi.]

Nói xong, Hans A biến mất vào trong ánh sáng.

***

Chú tôi là một con người hoàn toàn vô giá trị.

Một kẻ nghiện cờ bạc không có công việc tử tế.

Khi thắng tiền, ông ấy sẽ cho tôi một khoản tiền tiêu vặt kha khá, nhưng khi thua, ông ấy sẽ trút giận lên tôi bằng cách bạo lực.

Nhưng như câu tục ngữ đã nói, bạn có thể học được điều gì đó ngay cả từ hòn đá vô giá trị nhất trên sườn núi.

Điều này cũng áp dụng trong trường hợp của chú tôi.

Đó không phải là điều nên nói với một đứa trẻ tám tuổi vừa mới mất cha chưa đầy một năm , nhưng…

Nếu mày bị ép phải tung xúc xắc, đừng chơi trên một bàn cược do người khác làm ra; hãy ném xúc xắc trên một bàn cờ do chính mày làm chủ.

Lời khuyên đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi và giúp tôi tồn tại trên thế giới này.

Và thế là…

Bước, bước.

Tôi đi qua Hang Pha Lê.

Đây không phải là Hang Pha Lê ở Tầng Một, nó chỉ là không gian mô phỏng được tạo ra khi tôi bị choáng váng bởi [Soul Extraction].

‘Tôi không ngờ Hang Pha lê lại là background của minh.’

Nhân tiện, background trong trò chơi luôn khác nhau.

Sa mạc Đá ở Tầng Hai, Thiên không Tháp ở Tầng Bốn, Biển Lớn ở Tầng Sáu; đôi khi bạn thậm chí sẽ không thức dậy trong Mê cung mà là trong một cung điện hay nơi nào đó tương tự.

Vậy điều kiện để chọn background là gì?

‘Có lẽ đây là nơi đáng nhớ nhất.’

Điều đó có vẻ hợp lý.

Nơi mà tôi gần như chết vì bẫy của goblin.

Nơi tôi gặp Erwin.

Nơi tôi giết người lần đầu tiên.

Và nỗi đau khổ mà tôi phải chịu đựng khi Chúa tể Vực thẳm Berzak được triệu hồi, điều mà tôi không bao giờ quên.

Tap.

Nghe thấy tiếng động phía sau, tôi nhanh chóng quay lại và nhìn thấy bộ ba quen thuộc.

Một người đàn ông có ria mép đang cầm khiên.

Một chiến binh cao lớn, tóc vàng.

Và…

“Kee hee hee hee hee!!!”

Một người phụ nữ mặc áo choàng tu nữ đang cười lớn với nửa đầu bị đập vỡ.

Elisha chế độ nửa đầu.

“Ồ, đã lâu rồi nhỉ, các bạn.”

Không giống như Hans A, họ thậm chí không thèm trò chuyện mà chỉ lao thẳng vào tôi.

Và…

Rắc, rắc, rắc—!

Tôi đã biến tất cả họ trở thành ánh sáng chỉ trong mười giây.

Ý tôi là, cấp độ của tôi bây giờ là bao nhiêu, và tôi đã tiêu thụ bao nhiêu Tinh chất? Chúng rất mạnh khi tôi còn ở cấp độ thấp, nhưng bây giờ chúng không khác gì goblin cả.

Nhân tiện, tất cả bọn họ đều chết cùng một lúc, cùng một tư thế.

“Phù… Vậy bây giờ còn lại bao nhiêu?”

Tôi đã cố đếm số kẻ thù mà tôi đã giết sau khi tỉnh dậy trong thế giới này, nhưng tôi không chắc chắn.

Suy cho cùng, ai là người theo dõi số lượng bánh mì mình đã ăn?

Bởi vì tôi đã giết người thường xuyên như ăn cơm uống nước trong khi làm công việc của một nhà thám hiểm, nên tôi không còn nhớ chính xác con số nữa.

“…Tôi nghĩ là tôi đã từng nhớ vào một thời điểm nào đó.”

Những lời của Hans A lúc này đè nặng lên tôi hơn. Thực ra, cho đến khi gặp lại anh ấy ở đây, tôi thậm chí còn không nhớ mặt anh ấy nữa.

Nói chính xác hơn là tôi đã quên mất.

“Elisha. Cô ta đáng nhớ đến mức tôi nhớ rõ cô ấy…”

Tên của người cầm giáo là gì?

Tyson? Dyson? Chắc là cái gì đó tương tự như vậy…

Khi nhớ lại tên của bộ ba mà tôi vừa đánh bại, tôi rùng mình vì cái tên người đàn ông có ria mép hiện lên trong đầu.

“Hans Argo.”

Nhân tiện, mã Hans mà tôi chỉ định cho anh ta là C.

“Chết tiệt.”

Chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra—Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải gặp lại mọi tên Hans mà tôi đã giết cho đến nay đúng không?

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Đây là địa ngục Hans hay gì sao?

‘Tôi đã giết bao nhiêu tên Hans rồi?’

May mắn thay, khi nghĩ lại từng người một, thực ra không có quá nhiều tên mà tôi đã giết.

Hay tôi nên nói là không có nhiều người bị tôi giáng đòn kết liễu?

Ví dụ: Hans E, người mà tôi sử dụng làm lá chắn thịt trong cống khi đuổi theo Elisha.

Hans J, pháp sư đã phản bội chúng tôi trên đảo Farune? Erwin đã giết hắn.

Còn những người còn lại tôi chỉ gặp thoáng qua rồi chia tay.

Ngoại trừ một người.

“Ồ, tên tôi là Ha, Hans Krysen…”

Hans G., triệu hồi sư Ác Linh mà tôi đã giết trong Rừng Doppelganger.

Wow, anh ta xuất hiện lập tức ngay lhi tôi nghĩ đến anh ta.

Tôi đoán là mình đã vượt qua được phần khó khăn nhất rồi.

“T-tại sao anh… giết tôi? Chúng ta-chúng ta đều là người chơi…”

Hans G, người xuất hiện trước mặt tôi cùng với cung thủ Fairy, người có vẻ như có một mối quan hệ thân mật với anh ta, đang nói theo một cách kỳ lạ.

Có lẽ anh ấy đang nói lắp ở đây vì đó là ấn tượng lớn nhất của tôi về anh ta.

Vâng, lúc đó tôi khá sốc.

“Tôi thậm chí còn không phản bội anh! Chỉ vì anh ta vạch trần tôi là một Ác Linh—!”

Vậy thì sao?

Rắc, rắc—!

Trước khi cuộc trò chuyện có thể tiếp tục, tôi lao tới và đập vỡ đầu hắn.

Đó là cách của người Barbarian để làm cho cuộc sống dễ dàng hơn.

Khi tôi tiếp tục lang thang trong hang động, hình ảnh tái hiện và tái hiện của những người tôi đã giết xuất hiện và tấn công tôi.

“Bây giờ thì anh biết rồi đấy! Tại sao tôi phải trở thành kẻ cướp bóc! Ở cái nơi chết tiệt đó, không có lựa chọn nào khác!”

Jencia Neaprin, một người chơi mà tôi đã giết ở Hang động Băng khi đi riêng với Misha.

Lúc đó tôi không biết.

Không, chính xác hơn là tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ có những người chơi bắt đầu ở Noark.

“Tôi đã nói đó là tai nạn, và chỉ vì thế thôi! Chết đi! Chết điiiiiii!!”

Bộ ba kẻ cuồng tín bị lừa dối bởi miệng của Elisha, đã tấn công Đội Halfling và bị tôi giết khi chúng tôi gặp nhau ở Túp lều của Phù thủy.

Bằng cách giết những kẻ này thêm một lần nữa, tôi thực sự nhận ra một điều.

Càng rũ bỏ những cảm xúc của người hiện đại, tôi càng có thể sống như một con người ở nơi này.

Rắc, rắc, rắc—!

Ngoài ra, rất nhiều kẻ cướp bóc mà tôi gặp trong mê cung cũng xuất hiện, chúng thể hiện sự căm thù khi lao vào tôi.

Những người mà tôi gặp ở thời kỳ đầu hầu hết đều chết chỉ sau một đòn, nhưng những người ở thời kỳ sau…

Rắc!

Người giữ ngọn hải đăng thuộc Orcules.

Đùng!

Hiệp sĩ tôi đã gặp trong quá khứ phụ trách bảo vệ lãnh chúa của Noark.

“Sau tất cả thì không phải tôi đang giúp đỡ mọi người sa?!”

Pike Neldaine, người đã bị hành quyết trong chuyến thám hiểm này vì tội phản quốc.

Từng kẻ một, chúng không đáng sợ, nhưng khi số lượng của chúng tăng lên, gánh nặng cho cơ thể tôi cũng lớn hơn, như thể phản ánh sức nặng tội lỗi mà tôi đang mang.

“Tôi… đã giết nhiều như vậy sao…?”

Ít nhất là hàng trăm.

Đó là số mạng sống mà tôi đã trực tiếp cướp đi.

Nhưng…

“Được thôi, thế cũng tốt.”

Nếu tôi đã như thế này thì bọn Noark hay Rose Knights còn tệ hơn đến mức nào nữa?

Tôi tiếp tục tiến về phía trước, được tiếp thêm sức mạnh bởi những bất hạnh của người khác.

Bước, bước.

Trong hang động tối tăm vô tận tưởng chừng như không có đích đến.

****

[Kẻ thù cuối cùng đã bị đánh bại]

[Trạng thái [Choáng] của nhân vật được gỡ bỏ]

[Pháp sư Băng giá, thay mặt cho những linh hồn oán hận không thể đạt được mục đích của mình, đã thực hiện trừng phạt]

[Hình phạt ngẫu nhiên sẽ tồn tại cho đến khi mê cung đóng lại]

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang bị kéo đi.

Có ai đó giữ cả hai chân tôi, và lưng tôi cọ vào mặt đất lạnh lẽo và những vụn băng sắc nhọn.

“Ugh…! Tại sao anh ta lại nặng thế mặc dù không có đồ bảo hộ?”

Giọng của Sven Parab.

Vậy ra anh ấy là người kéo tôi.

‘Vì chúng tôi không ở Glacier Eye, tôi đoán là chúng tôi đã thành công một nửa rồi…’

Tôi nhìn xung quanh trong lúc bị kéo đi.

Những điều kỳ lạ mà trước đây tôi chưa từng thấy đang xảy ra.

“Ughhhh…!!”

“Ha… Ha… Ha…”

Các linh mục và pháp sư, những người có thể chất yếu ớt và thường không được phân công làm những công việc nặng nhọc, đang vật lộn để di chuyển trong khi cõng những nhà thám hiểm thuộc tuyến trước, vai u thịt bắp, đang bất tỉnh trên lưng.

Tôi kiểm tra chiếc đồng hồ đeo trên thắt lưng.

‘Khoảng 15 phút…’

Khoảng thời gian tôi bất tỉnh kể từ khi Giai đoạn 2 bắt đầu.

“Parab, anh có thể buông tay rồi.”

“Hả? Anh tỉnh rồi à?”

“Đúng vậy.”

Tôi không thể là gánh nặng nữa, nên tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đứng dậy. Sau đó, tôi bảo Sven Parab cõng một người khác.

“Linh mục Ormon! Cảm ơn vì sự chăm chỉ của anh. Từ giờ trở đi, tôi sẽ cõng người phía sau anh. Xin hãy giúp đỡ người khác ở bên kia. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu anh giao ảnh ấy có tôi.”

“Phew… Tôi xin lỗi. Paladin Parab, anh cũng mệt lắm rồi.”

“Haha, chẳng có gì đâu.”

Khi đứng dậy và nhìn rõ hơn, tôi nhanh chóng quan sát xung quanh để nắm bắt tình hình.

‘Hai linh mục, ba pháp sư, hai hỗ trợ, một DPS cận chiến, hai hiệp sĩ, một cung thủ.’

Bao gồm cả tôi, đã có mười hai người đã thức tỉnh khỏi trạng thái choáng váng từ kỹ năng của con boss.

Tuy nhiên, kể cả khi những người còn lại mỗi người khiêng một người thì vẫn còn thiếu, tình hình nghiêm trọng đến mức có chiến binh phải mang theo hai hoặc ba người.

Vì một lý do rất đơn giản.

Kỹ năng [Soul Extraction] là một canh bạc.

“Erwin và Amelia vẫn chưa tỉnh dậy…”

Tôi vác hai đồng đội bất tỉnh lên vai. Sau đó, tôi bước tới chỗ Jun, người vẫn đang được Puta Rickerburn bế.

“Jun.”

“…À, anh tỉnh rồi.”

Khi tôi đến gần, Jun ngẩng đầu lên khỏi lưng Puta Rickerburn.

Anh ấy nói như thể đang xấu hổ.

“Thật không may, tôi không thể sử dụng một chân của mình.”

Một hình phạt ngẫu nhiên sẽ được áp dụng khi bạn tỉnh dậy sau trạng thái choáng váng.

Hình phạt này hoàn toàn ngẫu nhiên. Nếu may mắn, bạn có thể mất đi vị giác, nhưng trong những trường hợp nghiêm trọng, như bây giờ, nhân vật sẽ bị tàn tật.

Có lẽ những người đã tỉnh lại đều có những vấn đề tương tự.

“Jandel, anh ổn chứ?”

“Hiện tại… Tôi không thấy có bất kỳ thay đổi nào ngay lập tức.”

“Tôi thực sự mừng vì anh vẫn ổn.”

“Anh thức dậy khi nào vậy? Tôi muốn nghe báo cáo về tình hình.”

“Tôi là người thứ năm thức dậy.”

“Nhanh hơn dự kiến à?”

Trước lời nhận xét thiếu suy nghĩ của tôi, Jun chỉ mỉm cười cay đắng.

“Là một người thẩm vấn, không có nhiều người mà tôi giết thực sự là tu sĩ của Karui. Hầu hết đều là người bình thường không có sức mạnh. Nhờ vậy, tôi đã vượt qua nơi đó dễ dàng hơn nhưng người khác.”

“Tôi hiểu rồi…”

Có vẻ như anh ấy không cần lời an ủi nên tôi nhanh chóng đi vào vấn đề chính.

“Tôi muốn nghe chuyện gì đã xảy ra khi tôi bất tỉnh.”

“Những người đầu tiên thức dậy là Linh mục Ormon và Linh mục Periton Eriavosti. Thật không thể tin được… Họ thậm chí còn không có một giọt máu nào trên tay.”

Điều đó không bất ngờ.

Là linh mục, nghề nghiệp của họ không thường xuyên mang lại cho họ cơ hội để ra đòn kết liễu.

‘Ngay cả khi chúng tôi cùng chiến đấu ở Glacier Eye, vẫn luôn có người khác ra đòn kết liễu thay cho họ.’

“Tuy nhiên, hai người họ không thể di chuyển tất cả chúng tôi được, vì vậy họ đã đợi cho đến khi có nhiều người thức tỉnh hơn để có thể di chuyển, sau đó chúng tôi mới bắt đầu di chuyển.”

“Mất bao lâu?”

“Mười một phút.”

“Lúc đó có kẻ thù nào thức tỉnh không?”

“Cho đến khi chúng tôi rời đi, không ai từ phe Noark hay Rose Knights thức dậy, nhưng giờ thì ai biết được.”

Tôi hiểu rồi…

Cũng không tệ.

“Jandel, đúng như anh đã nghi ngờ. Tôi đã thử tấn công những người bất tỉnh, nhưng không có tác dụng gì.”

Well, trong suốt Giai đoạn 2, những người bất tỉnh sẽ ở trong trạng thái vô địch.

Ngay cả Kariadea cũng sẽ không tấn công trong giai đoạn này.

Trận chiến với boss sẽ tiếp tục sau 30 phút kể từ khi nó sử dụng [Soul Extraction].

Bất cứ ai không tỉnh lại sau thời điểm đó đều sẽ chết. Điều tương tự cũng xảy ra nếu họ chết bên trong không gian đó.

‘Erwin sẽ ổn thôi, nhưng Amelia… liệu cô ấy có ổn không?’

Tôi rất lo lắng, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là tin tưởng.

Gạt sang một bên những vấn đề mà tôi không thể giải quyết ngay lúc này, tôi kiểm tra từng thành viên khác trong nhóm.

Ba người đã phải chịu hình phạt đáng kể:

+Jun bây giờ đã là một người tàn tật.

+James Carla, cung thủ của chúng tôi bị mù cả hai mắt.

+Old Didi, bàn tay phải đã biến thành đá, cứng đờ và vô dụng.

Tôi không biết những thành viên bất tỉnh sẽ phải chịu hình phạt gì khi họ tỉnh dậy, nhưng hiện tại thì mọi chuyện là như vậy.

Sau đó…

‘Còn tôi thì sao?’

Tôi đã phải chịu hình phạt gì?

Khi tôi đi xung quanh và kiểm tra tình trạng của bạn thân, tôi cuối cùng cũng nhận ra hình phạt đó là gì.

Chết tiệt…

Trong tất cả các hình phạt, đây chính là thứ tôi nhận được.

[Kỹ năng chủ động của nhân vật bị phong toả.]

Đây có phải là kết quả khi cộng dồn nguyền rủa của tất cả những tên Hans mà tôi đã gặp trong hang động đó không?

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập