Phùng Lục Ly nói xong, liếc mắt nhìn về phía trước:
“Mấy đứa, ồn ào quá rồi đấy.”
Mãi đến lúc thầy Phùng lên tiếng, mấy đứa nhỏ mới tỉnh hẳn; Tần Khâm dù đang hóa thành chim cũng đứng nghiêm như cột, bốn đứa còn lại xếp thành hàng ngay ngắn, bộ dạng ngoan ngoãn chờ bị phê bình. Đúng là suýt nữa quên mất hôm nay có thầy giáo mới.
Trong ngôi nhà rộng lớn không khí phút chốc rơi vào im lặng kỳ quặc. Cả đám mắt trông chờ nhìn về phía Lộc Minh, ai cũng thấp thỏm chờ phản ứng của thầy giáo mới.
Lộc Minh hé miệng tính nói gì, lại nuốt lời, cuối cùng chỉ day day giữa hai chân mày, rồi chỉ sang tên trộm đang nằm sõng soài giữa nhà:
“Báo công an đi, người ta còn đang nằm lăn ở kia kìa.”
Cả lũ: “……”
Đám “không phải người” vốn dĩ dự tính giải quyết cho xong đâu ra đó, cuối cùng lần đầu trong đời ngậm ngùi báo cảnh sát.
Đêm hôm khuya khoắt, nhà thì xa đồn, phải đợi gần cả tiếng đồng hồ mấy chú công an mới tới nơi. Vừa bước chân vào cửa nhìn cảnh tượng kia, cảnh sát cũng chết lặng:
“Có chuyện gì xảy ra thế này?”
Lộc Minh tiến lên miệng dẻo phát huy tối đa, tự tin khai báo:
“Báo cáo đồng chí công an , bọn em đang ngủ trong phòng thì bất ngờ có trộm mò vào. Các chúxem, ổ khóa gara bị phá, trên xe còn đặt cả cái máy tính. Em sợ làm hỏng hiện trường nên không dám động vào.”
Một chú công an vừa ghi chép, vừa ngẩng đầu khen ngay:
“Khá đấy, biết giữ hiện trường, giỏi lắm.”
Rồi nét mặt người ấy đột nhiên nghiêm lại, giọng trầm xuống:
“Nhưng tại sao cái tên này lại thành ra thế kia?”
Lộc Minh nhanh miệng phối hợp:
“Nhà em có nuôi chim, hắn dọa chim em bị sợ, chim hoảng quá đâm ra cào lại… Em cũng sợ, chú công an ơi, bọn em là người bị hại mà!”
Mấy chú công an nhìn nhau, thầm nghĩ chim gì có thể cào người thành thế này?
Một chú hỏi luôn:
“Chim đâu, cho tôi xem?”
Phùng Lục Ly huýt sáo, Tần Khâm lập tức hóa chim, bay từ trên xuống đậu lên vai, lông đỏ rực, đuôi dài chấm đất, nổi bật lạ thường.
“Giống chim gì thế này?”
Phùng Lục Ly chẳng hoang mang, vờ vuốt đầu chim, cười rất tự nhiên:
“Chim vẹt thôi ạ, mang đi nhuộm nên mới thành ra như này. Nào, nói gì đi con.”
Tần Khâm…cay đắng nhận mệnh, miễn cưỡng cất giọng chua loét:
“Tôi khuyên các anh nên sống tử tế.”
Mấy chú công an ngẩn người, bật cười:
“Con này… thông minh thật đấy.”
Nghe con chim nói vậy cũng yên tâm, không hỏi thêm gì về giống loài.
“Thế hắn làm sao mà ngất ra thế kia?”
Lộc Minh theo phản xạ, phối hợp nhịp nhàng:
“Chú công an ơi, bọn em oan lắm, vừa nghe tiếng động chạy ra ngoài thì thấy hắn ngất rồi. Em mà phải chịu trách nhiệm thì cũng đành chịu, chứ trộm cũng chưa lấy được gì. Chẳng nhẽ bị trộm còn phải đền tiền cho trộm, nghĩ cũng đau lòng.”
Lộc Minh kể một hồi, đến lúc cảnh sát cũng nhức đầu, đóng sổ, nói luôn:
“Chúng tôi đã gọi cứu thương rồi, lát nữa đưa người đi cấp cứu. Việc sau này sẽ liên lạc sau.”
“Chú công an nhớ bảo vệ lẽ phải cho em với, em mới ra trường thôi, gặp chuyện ngay… Lúc nhỏ còn thần tượng công an lắm, giờ mong các chú ra mặt giúp em…”
Mấy chú công an đều hiểu ý, chỉ cười rồi nói:
“Làm gì thì cũng phải theo pháp luật, muốn giải quyết riêng hay ra tòa thì tùy cậu.”
“Chẳng lẽ em vừa bị trộm vừa phải đền tiền à, sợ thật.”
“Nếu hắn tỉnh lại mà đâm đơn kiện, cứ quay lại báo cho chúng tôi, yên tâm.”
Anh công an ghi chép vẫy vẫy tay:
“À, gọi anh thôi anh ơi, anh hai tám tuổi chứ chưa đến chú đâu, chẳng qua mấy hôm liền chưa cạo râu.”
Lộc Minh: “……”
Tiễn công an đi xong, Lộc Minh ra đóng cửa, quay lại đã thấy Phùng Lục Ly đang dựa vào khung cửa, cùng Tần Khâm – vẫn là chim – bốn con mắt nhìn anh đầy ẩn ý.
“Sao thế nhỉ, mặt em lại dính gì à?”
“Không, chẳng sao cả.” Phùng Lục Ly khẽ cười, vỗ vai anh:
“Đi ngủ đi.”
Nhìn theo Lộc Minh về phòng, đóng cửa lại, Phùng Lục Ly mới nhìn sang vai:
“Làm đi.”
Tần Khâm nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Lộc Minh không sợ tụi mình thật sao thầy?”
“Cái này… ai mà biết được…”
Một đêm ầm ĩ trôi qua, Lộc Minh mệt rã người, vừa đặt đầu vào gối là ngủ say tới sáng nên dậy muộn hơn thường ngày, đầu tóc rối tung, vừa súc miệng vừa day huyệt thái dương, ráng nhớ lại giấc mơ kỳ lạ tối qua.
“Chào buổi sáng, thầy Lộc Minh.”
Phùng Lục Ly xuất hiện, khăn mặt vắt trên cổ, đúng kiểu mới chạy thể dục về, cười nhã nhặn:
“Ngày kia là nhập học rồi, ngày mai tôi tính cho các em ra bãi biển chơi xả hơi, thầy đi cùng chứ?”
“Đi chứ! Em cũng muốn đi.”
Lộc Minh vừa đánh răng vừa xoa trán, cười vui:
“Công nhận, tối qua em mơ lạ lắm, kiểu như có tên trộm vào, bị Tần Khâm, Uyển Uyển, cả Quách Tụng nữa dọa cho sợ phát khiếp, Tần Khâm hóa chim, Uyển Uyển hóa cáo, còn Quách Tụng thì… đầu rơi hẳn xuống luôn… Vừa rùng rợn vừa hài, mà buồn cười thật đấy, cuối cùng em còn ra công an khai báo. Ha ha ha, đúng là đầu óc riết cũng biết đẻ ra truyện ma.”
Phùng Lục Ly chỉ mỉm cười không nói gì.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập