[Dịch] Trường Tiểu Học Ma [...] – Chương 7

Phùng Lục Ly đưa Lộc Minh đi mua mấy món sinh hoạt hàng ngày: như khăn mặt, bàn chải đánh răng rồi cả hai đi về. Trên đường về, Lộc Minh lại gợi ý trò chuyện, cuối cùng cũng đưa câu chuyện về chủ đề chính:

“Thầy Phùng này, lớp đặc biệt đúng là có gì đặc biệt thật sao?”

Phùng Lục Ly cười, nụ cười có hàm ý sâu xa:

“Cái này chỉ e nói mấy câu cũng không rõ đâu, sau này thầy Lộc Minh rồi sẽ tự biết thôi.”

Lộc Minh nhìn anh ta. Đối phương còn cố nháy mắt ra vẻ vô cùng tội nghiệp, như thể bản thân chẳng biết gì vậy.

Lộc Minh cười khổ trong lòng, chẳng khác gì bảo mình tự giữ ý, chắc chắn có điều bất thường. Quả thật, từ khi tiếp xúc với cách sắp xếp của trường Quế Quán cho “lớp đặc biệt”, đến từng học sinh, từng vị giáo viên của lớp, mọi thứ đều bị bao trùm một tầng mơ hồ… kỳ quái khó nói thành lời.

Khi hai người về đến nơi, năm đứa nhỏ cũng vừa mới về. Trên bàn còn có mấy túi bánh kẹo, đồ ăn vặt bày ra.

Thấy hai người về, Tô Uyển Uyển ngoái lại vẫy tay tươi cười:

“Thầy Lộc Minh, chẳng biết thầy thích gì nên tụi em mua cho thầy một ly trà sữa chân trâu đó!”

“Tôi cũng có phần luôn à? Cảm ơn mấy em nha!”

Dù có chút cảm giác quái dị, nhưng không thể phủ nhận, Lộc Minh thật sự có thiện cảm với trẻ con – năm đứa bé này đều trắng trẻo đáng yêu, khiến ai nhìn thấy cũng vui vẻ theo.

Đúng tám giờ tối, dưới ánh mắt nửa cười nửa giám sát của Phùng Lục Ly, tụi nhỏ im lặng tự giác tắt tivi, đặt máy tính bảng với sách truyện xuống, lên lầu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ chẳng cần ai nhắc.

Lộc Minh quay về phòng, tiện tay khóa cửa, nối wifi, mở laptop kiểm tra hòm thư công việc. Nhị Gia đã gửi hai email từ trước.

Mail đầu tiên vỏn vẹn bốn chữ: “Tra không có người.”

Lộc Minh xoa cằm, ngón trỏ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn – đây là thói quen của bản thân khi đang suy nghĩ:

“Sao… lại như vậy được chứ?”

Anh mở tiếp mail thứ hai, bên trong kèm một tệp đính kèm. Mở ra là danh sách giáo viên bao năm nay của trường Quế Quán, trên đầu còn đề ba chữ to đùng “Tự mà tìm”.

Lộc Minh soi kỹ từng tờ một từ đầu tới cuối, quả thật, chẳng hề thấy cái tên Phùng Lục Ly ở đâu.

Dữ liệu của Nhị Gia chắc chắn là cập nhật mới nhất. Nghĩa là… chủ nhiệm lớp đặc biệt này đến cả giáo viên chính quy cũng không phải?

Nghĩ đến đây càng thấy phiền phức, đành tắt máy, ngủ lấy sức, ngày mai tính sau.

Lộc Minh bình thường ngủ không sâu, huống chi lần này vừa đổi chỗ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm giật mình tỉnh dậy.

 Trong cơn mưa rả rích ngoài cửa sổ, anh cứ mơ màng tưởng trời mưa to. Không biết ngủ bao lâu, bỗng nghe tiếng chân bước trên nền nhà, dừng lại ngay tầng hai.

Lộc Minh khẽ mở mắt, thò tay lục điện thoại ở đầu giường, liếc đồng hồ – 1 giờ rưỡi sáng.

Ai đó bên ngoài cố gắng đi hết sức nhẹ. Lộc Minh nghe thấy tiếng thử vặn nắm cửa phòng của mình. Nhưng cửa đã khóa, thử mở không được nên thôi.

Anh vẫn nằm yên, mắt chằm chằm nhìn vào ổ khóa, cả người căng lên như dây đàn.

Không mở được, người kia lại mò qua phòng Phùng Lục Ly – có vẻ cũng khóa rồi. Ở hành lang chỉ vọng lại tiếng “chậc” nhỏ, rồi tiếng bước chân chuyển hướng sang hai căn phòng cạnh bên.

“Ăn trộm…!” – suy nghĩ ấy lập tức lóe lên.

Hai phòng đó là “phòng bí mật” mà Uyển Uyển đã dặn không được vào. Lộc Minh nghe tiếng cửa mở, chắc trộm đã vào được, đang thầm tính bước xuống thì ngoài hành lang vang lên tiếng lẩm bẩm bực bội, chỉ nghe loáng thoáng hai chữ “tà môn”.

Tên trộm mò mẫm trên tầng hai chán rồi, tiếng chân lại kéo lên tầng ba – nơi tụi nhỏ ngủ. Lộc Minh đưa mắt nhìn xung quanh phòng, tiện tay lấy ngay cái chổi nhựa dựng ở góc, giữ sẵn bên cửa chờ thời cơ.

Giờ mà đi lên lầu sớm, tên trộm cùng đường có thể manh động hại đến tụi nhỏ. Cứ rình sẵn, đợi hắn đi xuống, anh sẽ ra tay.

Chẳng mấy chốc, từ cầu thang vọng xuống một tiếng hét thất thanh, rồi tiếng chân hối hả lao xuống.

Lộc Minh lập tức vặn mạnh cửa, cầm chổi xông ra hành lang. Nhà không có ánh trăng, tối như mực, anh liền nhấn mở công tắc trên tường. Cả không gian chớp sáng lóe lên, ai cũng bị lóa mắt mất một lúc.

Đến khi nhìn rõ, dưới chân cầu thang là cảnh tượng không ai ngờ nổi: một con chim lớn, lông đỏ rực, đang vỗ cánh điên cuồng, mấy móng vuốt sắc nhọn ghim chặt vào mặt một tên trộm cao gầy.

Tên trộm ôm đầu la oai oái:

“Cút! Cút! Thứ gì thế này?!”

Phùng Húc Hựu, Quách Tụng và Kỷ Nguyên cũng từ tầng ba xuống, lặng lẽ đứng trên cầu thang mắt nhìn không chớp.

Thấy mặt tên trộm rướm đầy vết xước, Phùng Húc Hựu lạnh lùng lên tiếng:

“Tần Khâm, đủ rồi, đừng để chết người.”

Vừa dứt lời, con chim lớn, màu đỏ, lùi lại vài bước, rồi bay lên đầu Phùng Húc Hựu ngồi chễm chệ.

Phùng Húc Hựu tiện tay tóm nó xuống, mặc kệ nó kêu gào, nhét luôn lên vai mình.

Ngay lúc này, trên tầng hai, một con cáo nhỏ từ đâu nhảy vèo xuống, nhẹ nhàng đáp lên lan can rồi “bụp” một cái hóa thành Tô Uyển Uyển, mắt nhắm mắt mở, uể oải dụi mắt, vừa ngáp vừa lầu bầu:

“Trời ơi… Nửa đêm còn làm gì mà ầm ĩ lên vậy trời…”

Tên trộm tận mắt thấy cảnh cáo hóa người, đã tái mét mặt, lắp bắp:

“Yêu…yêu quái!”

Không còn quan tâm mấy vết máu trên mặt, hắn quay đầu cố chạy xuống tầng một tìm đường thoát, nhưng ngay chân cầu thang Quách Tụng và Kỷ Nguyên không biết khi nào đã chiếm sẵn vị trí chắn ngang.

Tên trộm hoảng quá, giơ tay định túm Quách Tụng làm con tin, trong cơn bối rối lại chỉ chụp được một mớ tóc, vừa giật một cái – “bụp!” – cả cái đầu Quách Tụng rơi phịch xuống sàn. Nhìn lại bàn tay, chỉ còn đúng cái đầu, mà cái đầu ấy còn tròn mắt, mếu máo trách móc:

“Anh kéo mạnh thế, đau thật đấy!”

Tên trộm hai mắt trợn ngược, cả người dại ra, đứng chết lặng giữa cầu thang.

Chỉ trong tích tắc, hắn lảo đảo, hai mắt trợn trừng, rồi ngã thẳng ra sàn, bất tỉnh nhân sự.

Người vừa tính ăn trộm, giờ co ro lại, miệng vẫn hé, không còn chút thần sắc nào.

Quách Tụng lật đật chạy lại, nhặt đầu mình lên, thổi phù một cái, khéo léo gắn lại về vị trí cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ còn để lại một vết hằn đỏ trên cổ.

Cảnh tượng như vừa bước ra từ cơn ác mộng ấy khiến Lộc Minh đứng ngây tại chỗ, tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc mà không thể thốt lên lời nào.

“Thầy Lộc Minh.”

Giọng nói trầm ổn của Phùng Lục Ly vang lên phía sau lưng.

Lộc Minh giật mình, nắm chặt cán chổi, chưa kịp xoay người thì cả thân thể đã bị kéo về phía sau, lưng dựa sát vào khuôn ngực vững chãi của Phùng Lục Ly.

Phùng Lục Ly khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:

“Đừng sợ.”


Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập