[Dịch] Trường Tiểu Học Ma [...] – Chương 3

Tài xế nghe Lộc Minh nói tiếng phổ thông cũng chuyển sang khẩu âm tiếng phổ thông có pha giọng quê đáp lại:

“Ừ, sắp tới rồi, đến nơi tôi nhắc cho”

Phải một lát sau Lộc Minh mới nghe ra ý ông nói gì.

Lộc Minh hơi nheo đôi mắt lười biếng, mỉm cười:

“Cảm ơn bác!”

Ngay cạnh đó, một ông lão mắt đã mờ nhưng ánh nhìn vẫn còn tinh anh xoay sang hỏi bằng giọng địa phương:

“Cậu trai trẻ, cậu là người tỉnh khác đến à?”

“Hả?” Lộc Minh nghiêng đầu, không hiểu lắm.

Tài xế lại dịch giúp Lộc Minh bằng chất giọng không chuẩn lắm:

“Ông ấy hỏi cậu là người ngoài tỉnh tới à.”

“À… Cháu là giáo viên mới của trường tiểu học Quế Quán, sắp tới khai giảng nên cháu lên trước chuẩn bị.”

Vừa nghe Lộc Minh là giáo viên, không khí trên xe thay đổi hẳn. Ai nấy đều quý mến và bắt chuyện với Lộc Minh.

Nơi này chỉ có duy nhất một trường tiểu học Quế Quán, muốn học lên trung học còn phải sang thị trấn bên cạnh. Trường này bao năm nay, đào tạo biết bao nhiêu thế hệ, con cháu trong làng gần như đứa nào cũng từng học ở đây.

Lộc Minh lại sáng sủa, ăn nói lễ độ, nói chuyện tự nhiên, khiến các ông các bà càng thêm quý mến, rôm rả bắt chuyện cùng.

Lộc Minh chỉ đoán bừa theo giọng nói, vậy mà cũng khiến cuộc đối đáp diễn ra xuôi chèo mát mái, lại còn làm cả xe cười vui vẻ, nhân tiện hỏi thêm đôi điều về trường tiểu học Quế Quán.

Chẳng biết được tin tức gì đặc biệt, ấn tượng chung chỉ là một trường làng bình thường, trong mắt người dân cũng rất co tiếng. Nhưng nhắc đến “lớp đặc biệt”, không ai biết rõ đó là lớp gì, nhưng cũng chẳng ai nói cụ thể ra điều gì, bọn họ chỉ nghe con cháu trong nhà kể lại mấy chuyện mập mờ.

Không lâu sau, xe dừng, tài xế nhắc lớn:

“Cậu trai, tới trường tiểu học Quế Quán rồi đấy.”

“Cháu cảm ơn bác.”

Lộc Minh tỉnh lại trong dòng suy nghĩ, một tay xách valy, luồn lách giữa đống nông sản của các cụ già, cẩn thận để không va hư thứ gì.

Dáng người nhìn có vẻ trắng trẻo thư sinh, nhưng Lộc Minh lại rất khỏe, chỉ dùng một tay kéo chiếc vali to hết sức nhẹ nhàng. Có điều trời nóng hầm hập, vừa xuống xe đã mồ hôi nhễ nhãi.

Đứng trươc cổng trường, hắn nhìn cánh cổng đóng im, hứng chịu nắng nóng, kéo hành lý tiến lại phòng bảo vệ bên cạnh gõ cửa.

Do chưa khai giảng nên trường vắng tanh. Trong phòng bảo vệ chỉ có một người khoảng bốn, năm mươi tuổi đang nằm ngủ trưa, tiếng ngáy trộn lẫn tiếng quạt máy kẽo kẹt vang lên khắp phòng nhỏ.

Lộc Minh đứng ngay cửa, cất tiếng:

“Cháu xin lỗi, làm phiền chút ạ!”

Tiếng ngáy ngưng bặt. Bảo vệ lồm cồm ngồi dậy, lầm bầm:

“Còn mấy hôm nữa mới khai giảng, đến sớm thế làm gì…”

Vừa nói vừa lôi ra bút và đẩy quyển sổ đăng ký về phía cửa, giọng cáu gắt:

“Muốn vào trường phải khai báo trước đã.”

“Cháu là giáo viên mới, Lộc Minh.”

Hắn rút trong túi ra giấy chứng nhận:

“Đây là bằng chứng nhận giáo viên của cháu.”

Bảo vệ chỉ liếc nhìn, thực ra cũng không đọc chữ, chỉ nhìn sơ qua ảnh trùng với người thật là được rồi.

Nghĩ ngợi một chút, bảo vệ lôi ra chiếc điện thoại cũ nhấn phím:

“Chờ tí, tôi gọi điện cho hiệu trưởng.”

Chẳng biết hiệu trưởng nói gì, cúp máy xong, giọng người bảo vệ đã dịu hơn nhiều, nhiệt tình mời vào ngồi cạnh quạt cho mát, hỏi thăm đã ăn gì chưa, có muốn ăn dưa hấu không.

Lúc hiệu trưởng, Vương Hưng Đông vội vàng đến cổng trường, cảnh đầu tiên trông thấy là một cậu thanh niên cao ráo, sáng sủa, ngồi xổm bên thùng rác, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ cùng bảo vệ.

Bảo vệ nói:

“Đừng nói nữa, năm nay nóng với bão nhiều, dưa nhà tôi chết biết bao nhiêu….nghĩ mà tiếc.”

Lộc Minh gật gù:

“Thế là mất vốn thật. Nhưng em thấy ở đây đất đai trồng cam cũng hợp lắm mà.”

“Cam à?”

“Vâng. Cam dễ chăm sóc hơn dưa hấu. Anh thử trồng vài cây xem, mấy năm gần đây cam bán được giá. Nếu mang ra chợ bán không hết còn có thể bán cho nhà máy làm trái cây đóng hộp, em lúc nãy ngồi xe còn thấy có một nhà máy đó, tuy hơi xa chút.”

Bảo vệ nghe có lý, càng nghĩ càng khoái, liền đập đập vai Lộc Minh, cười to:

“Được lắm, thầy giáo! Nhà anh ở gần đây, có gì cứ ghé tìm anh nhé… À đúng rồi, đây, số điện thoại anh đây, cần gì thì cứ gọi.”

Một bên, hiệu trưởng Vương Đông Hưng ngắm nhìn kỹ lưỡng, trong lòng cũng khá hài lòng với Lộc Minh.

Nhìn cũng thật thà, kiên nhẫn, lại hoạt bát, kiểu này chắc cũng gánh vác được “lớp đặc biệt”… chắc vậy.

“Lộc Minh phải không?”

Vương Đông Hưng lên tiếng, bước tới:

“Thầy là hiệu trưởng Vương, xin lỗi để em đợi lâu.”

“Em chào thầy Vương.”

Lộc Minh lễ phép lau tay rồi kéo vali lên:

“Em mới đến cũng chưa lâu đâu ạ.”

Hiệu trưởng Vương ra hiệu cho Lộc Minh đi cùng, vừa đi vừa trò chuyện:

“Lão Hồ khen em lắm, đúng là người thật việc thật. Nào, thầy đưa em qua văn phòng sắp xếp đồ đạc trước, trời nóng lắm, lát nữa thầy dẫn em đi dạo quanh trường, rồi dẫn qua chỗ ở giáo viên. Thầy Phùng cũng ở đó.”

Hiệu trưởng vừa đi vừa giới thiệu:

“Thầy Phùng là chủ nhiệm lớp đặc biệt, sau này lớp ấy cũng cần nhờ em và thầy Phùng phối hợp. Lớp đặc biệt của trường chỉ có năm học sinh thôi, mọi người ở tập trung giống như ở nhà vậy, chẳng có quy định gì nghiêm túc hết. Bình thường nếu không dạy ở trường cũng chẳng sao, lúc nào cần dùng thiết bị gì thì báo thầy, thầy chuẩn bị sẵn cho.”

Nghe xong, Lộc Minh càng cảm thấy kỳ lạ. Năm học sinh mà cũng gom luôn thành một lớp, chẳng lẽ bọn họ đều là thiên tài?

Văn phòng giáo viên ở trường Quế Quán cứ bốn thầy cô một phòng, phòng nhỏ hơi chật. Chỉ riêng văn phòng lớp đặc biệt là rộng rãi, chỉ đặt hai bàn làm việc.

Một bàn của hắn, một bàn chắc là của thầy Phùng.

Không muốn để hiệu trưởng phải chờ lâu, Lộc Minh nhanh chóng thu xếp giấy tờ, đồ dùng, rồi đi cùng hiệu trưởng Vương Đông Hưng đi dạo một vòng quanh trường.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập