[Dịch] Trường Tiểu Học Ma [...] – Chương 2

Lộc Minh khựng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Vừa hay nước sôi, hắn liền quay lưng đi rót nước pha trà:

“Còn mấy người bạn cũ, cũng nên dần dần cắt đứt liên lạc đi.”

Lộc Minh gật đầu:

“Cháu biết chừng mực.”

Dù rất biết cách hòa đồng, thân thiện với mọi người, nhưng trong mắt người ngoài, Lộc Minh chỉ dừng lại ở mức “cậu ấy đẹp trai, người cũng tốt”, chứ không quá gần gũi.

Nhị gia chợt hắng giọng, làm bộ lúng túng, cất giọng giả như đọc thư tình:

“Bạn Lộc Minh lớp 12A1 thân mến, thật xin lỗi khi gửi thư này cho cậu vào thời điểm quan trọng như vậy, nhưng sắp sửa tốt nghiệp rồi, chúng ta ai cũng mỗi người một ngả. Tớ muốn nói rõ lòng mình… Từ học kỳ đầu của lớp 11, tớ đã luôn thầm chú ý tới cậu, mỗi lần cậu đi lấy nước, tớ đều đều lặng lẽ cầm cốc đi theo sau, có lẽ cậu chẳng phát hiện ra đâu…”

Lộc Minh:

“….”

Nếu có nhược điểm nào khiến Lộc Minh không hợp làm nghề này, có lẽ chính là quá nổi bật.

Hồi cao trung nhận được không ít thư tỏ tình, đa phần đều lặng lẽ tự xử lý, chỉ một lần bị nhị gia bắt gặp lá thư của cô bạn gái lớp bên. Từ ấy chuyện này thành cái cớ để nhị gia thi thoảng trêu chọc, dọa nhắc cho khỏi lèm bèm chuyện tình cảm làm hỏng việc.

Lộc Minh không mấy kiên nhẫn:

“Xin lỗi, chú là người tốt, có điều cháu không thích người lớn tuổi hơn mình quá nhiều.”

Nhị gia:

“…Nhãi con, dám leo lên đầu ông rồi.”

Nhìn đồng hồ treo tường, nhị gia đứng dậy:

“Ta còn có việc, phải đi đây. Nếu chuyện này chỉ là mình nghĩ nhiều, thì coi như cho cháu trải nghiệm cuộc sống. Nhưng nếu thật có chuyện quái gở, thưởng cho cháu thiếu gì.”

“Nhị gia nhớ kiếm giúp cháu chút tiền nữa, cháu còn phải để dành lấy vợ. Nhà cửa giờ đắt đỏ quá, cháu tính toán rồi, chắc còn phải phấn đấu thêm ba mươi năm nữa mới mua nổi.”

Nghề này vốn hiếm khi được yên ổn, mua nhà để cho có cũng tốt, nhị gia vẫn hào sảng gật đầu.

Có mong đợi vẫn hơn là không.

Dù bản thân ông không hi vọng có ngày yên ổn, biết đâu sau này Lộc Minh lại cần.

Chỉ còn ba bốn ngày nữa là sang tháng Chín, mấy hôm nay nắng nóng gay gắt khiến ai cũng chẳng buồn ra ngoài.

Buổi trưa ấy, Lộc Minh bắt chuyến xe buýt liên huyện, chỉ cách nửa tiếng một lượt, tay kéo hành lý to, chen chúc giữa đám ông bà già gánh từng rổ rau củ theo mùa.

Có lẽ họ mang đi chợ bán, mỗi người đều chú ý đến đồ của mình, tiện thể trò chuyện rôm rả bằng tiếng địa phương.

Lộc Minh nghe không hiểu gì, cũng chỉ biết đọc bảng tên điểm dán trên kính cửa xe, rồi tranh thủ ngắm đường phố bên ngoài.

Cuối tháng Tám, lại đúng lúc nắng nhất trong ngày, trong xe càng thêm ngột ngạt, hắn chỉ biết dựa vào cửa kính để được chút gió mát.

Xem bảng tên mãi vẫn không phân biệt được đã tới đâu, xe cũng chẳng thông báo trạm dừng, hắn đành cất tiếng:

“Chú tài xế, đến trường tiểu học Quế Quán thì cho cháu xuống nhé.”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập