Chương 1:

Vào tháng sáu, không khí oi bức, nhiệt độ rất cao.

Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp cuối cùng của đại học. Buổi lễ kết thúc cũng là lúc người người lục tục dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời trường.

Lộc Minh dự xong lễ tốt nghiệp, cùng đám bạn ăn bữa cơm chia tay.

Lớp trưởng giơ ly:

“Ngày mai mọi người mỗi người một ngả, ngoài mấy người ở lại trường ôn thi cao học thì ai cũng phải nói lời tạm biệt đại học rồi. Chúng ta từ khắp nơi tụ hội ở đây thật không dễ, gặp nhau là duyên, sau này nhớ thường xuyên liên lạc nhé. Nếu ai thành công phát đạt, cũng đừng quên nhau!”

Không khí ly biệt khiến cả những kẻ vốn lạnh nhạt cũng thấy bần thần, các bạn học bốn năm chẳng nói với nhau mấy câu cũng trở nên lưu luyến.

Lộc Minh ngồi giữa, giả vờ uống say lim dim. Chờ không khí chùng xuống, hắn tìm cớ rút lui.

Hắn ngất ngưỡng về phòng trọ ngoài trường, ngẩng đầu đã thấy hành lang có người.

Đèn hành lang yếu ớt, chỉ lờ mờ nhận ra một bóng người đội mũ rơm, dường như là một lão già.

Người kia ngẩng lên, nhìn thấy Lộc Minh, rồi vẫy tay.

Tất cả vẻ say khướt trong mắt Lộc Minh biến mất, hắn bước nhanh tới, lấy chìa khóa mở cửa phòng, vào bếp đun nước.

Nhân lúc chờ, Lộc Minh dựa vào cửa hỏi thẳng:

“Lão gia, lại có nhiệm vụ mới ạ?”

Nhị gia khẽ cười, tháo mũ rơm, kéo ghế ngồi bên bàn ăn.

“Thằng nhóc này, chẳng có tí tình cảm gì hết. Ta không thể tới nhìn cháu tốt nghiệp một lần chắc?”

Lộc Minh mở tủ lạnh lấy hộp trà mới, thả một nhúm vào cốc, thong thả nói:

“Thôi đi, năm cháu thi đại học có thấy nhị gia tới đâu. Lúc tìm việc làm cũng ngầm ý bảo cháu khỏi cần đi cho mất công, chẳng phải đã chuẩn bị sẵn công việc cho cháu rồi sao?”

Nhị gia lấy từ túi vải ra một túi nilon đỏ quăng lên bàn.

“Đúng là ranh mãnh.”

Lộc Minh đi tới mở túi và nói:

“Chậc, dân dã thế mới đúng phong cách nhị gia.”

Bên trong là một tập tài liệu, một chứng minh nhân dân và một quyển sổ nhỏ đỏ. Hắn cầm quyển sổ lật xem:

“Cái này là gì?”

Nhị gia đáp gọn:

“Thẻ giáo viên. Nhiệm vụ tiếp theo của cháu là điều tra một trường tiểu học. Thân phận là sinh viên mới tốt nghiệp, dạy hợp đồng, chưa vào biên chế. Hồ sơ và chứng minh nhân dân đều lo hết cho cháu rồi, phía trường cũng đã nhận cháu. Đầu tháng chín học sinh đi học, cháu cũng nhận việc luôn.”

Lộc Minh nhướng mày:

“Không cần cháu tự đi phỏng vấn cũng được à?”

“Bên kia thiếu giáo viên, lại thuộc diện đặc biệt. Gửi một cái hồ sơ rồi tìm người giới thiệu là xong thôi. Nhớ đấy, giảng viên hướng dẫn của cháu tên là Hồ Quân, có quan hệ với hiệu trưởng trường đó, biết trường cần giáo viên mới nên giới thiệu. Hồ sơ cũng gửi hiệu trưởng xem trước, nên mọi chuyện đều suôn sẻ. Đừng sơ hở gì trước mặt hiệu trưởng, cứ giả bộ quen thân Hồ Quân!”

Nhị gia chỉ vào tập tài liệu trong túi nilon, ý bảo hắn mở ra xem.

“Bên trong có thông tin về trường Quế Quán và về Hồ Quân.”

Lộc Minh lật nhanh, đọc lướt một lượt:

“Trường Quế Quán…là trường làng à?”

“Đúng. Ở vùng ven biển nhưng không đến mức khó khăn lắm, chỉ là khá vắng vẻ, quanh đó cả khu chỉ có duy nhất trường này, cũng chỉ dạy tiểu học thôi. Giáo viên chủ yếu sắp về hưu hoặc là dân bản địa tốt nghiệp sư phạm về.”

Tập hồ sơ ghi chú khá chi tiết, chỉ xem sơ qua Lộc Minh đã thấy rõ điểm nhấn:

“Thù lao cho vị trí phó chủ nhiệm lớp đặc biệt này cao hơn hẳn bình thường.”

Nhị gia nhún vai:

“Năm nào trường cũng tuyển phó chủ nhiệm cho lớp đặc biệt, bốn năm rồi. Lẽ ra trường quê thì chẳng ai quản lý làm khó, nhưng lạ là hễ ai tới làm phó chủ nhiệm xong một học kỳ đều xin chuyển đi. Đến nay đã có người mất tích, có người phát điên, hai người còn lại cũng chẳng ổn định gì về tâm lý.

Người mất tích đến giờ không ai rõ tung tích, người điên thì ta từng tới thăm, luôn tưởng tượng có thứ gì đó muốn hại mình. Số còn lại trước sau đều giấu giếm, chẳng ai nói về quãng thời gian dạy ở Quế Quán, hỏi đến cũng quanh co né tránh. Một lần có thể là trùng hợp, hai lần cũng vậy, cơ mà tới bốn lần thì ta không nghĩ còn là ngẫu nhiên.”

Lộc Minh nhếch môi nhạt nhẽo:

“Chuyện này lẽ ra giao cho công an, chứ không phải để người như chúng ta động vào.”

Nhị gia xua tay:

“Mấy người kia đều không phải dân địa phương, mỗi người đến từ một tỉnh. Người mất tích thì mãi sau khi rời trường mới biến mất, chỉ dựa vào chuyện từng là giáo viên ở Quế Quán thì chưa đủ căn cứ khởi tố. Việc này không lớn mà cũng chẳng nhỏ, cùng lắm làm xong việc ta cho cháu vào nhóm Săn Lang.”

Lộc Minh ngẩn ra, mép hơi nhếch, vừa lúc nước sôi, hắn quay đi pha trà:

“Lúc trước còn sống chết không cho cháu vào, giờ lại đồng ý rồi sao?”

Nhị gia cười nhạt:

“Cháu vốn thích đâm đầu vào mấy chỗ nguy hiểm, muốn đối diện bọn buôn ma túy tận mặt. Một lão già như ta biết cản thế nào? Nếu cháu có mệnh hệ gì, coi như nhà cháu cũng thành dòng họ liệt sĩ luôn rồi.”

Nhóm Săn Lang trực thuộc nhà nước, chuyên điều tra ma túy. Bố mẹ Lộc Minh lúc sinh thời đều làm ở đó, nhị gia từng là bạn thân. Mười lăm năm trước, hai người mất mạng trong một vụ án, danh phận bí mật, bên ngoài chỉ loan báo là chết do tai nạn giao thông.

Lộc Minh là con một, họ hàng không ai muốn nuôi, chỉ chịu cho một ít sinh hoạt phí, nhị gia liền thay cha mẹ hắn chăm sóc mọi thứ.

Bao năm gắn bó, cũng thành thân thiết. Kỳ thực nhị gia không muốn để đứa con nhà bạn già mình chịu cảnh nguy hiểm, bởi chỉ cần sơ sẩy một lần là mất mạng, tên cũng chẳng còn trên đời.

Như hạt bụi ngoài sa mạc, gió thổi qua chẳng còn dấu vết.

Nhưng hắn có năng lực, trinh sát và phản trinh sát đều giỏi.

Từ nhỏ chịu ảnh hưởng của cha mẹ, lại được nhị gia huấn luyện, bản thân cũng có thiên phú, chẳng vướng bận thứ gì, xứng đáng là nhân tài có một không hai.

Nhị gia đã lăn lộn cả đời trong nghiệp, nhìn người dùng người đều chuẩn xác. Để hắn vào Săn Lang, kỳ thực cũng hợp lý.

Nhị gia nhấp một ngụm trà, lắc đầu:

“Trà này ngon đấy, mua ở đâu vậy? Không giống phong cách của cháu.”

“Trước đó nhị gia nhờ cháu điều tra vụ công ty rửa tiền kia, vừa mới lần ra manh mối thì giám đốc đã phát hiện rồi bỏ trốn, tiền lương một tháng cũng không lấy được. Tình huống đặc biệt đâu thể tranh chấp theo lẽ thường, lúc vào phòng hắn lục máy tính sao chép tài liệu, cháu tiện tay lấy hộp trà luôn, coi như tự thưởng cho mình một tháng làm không công.”

“Thứ đồ này lấy bậy là không được, đừng phạm lần nữa.” Nhị gia nhép miệng, bỗng giọng dịu đi: “Ta đã để cháu thiệt thòi bao giờ đâu…”

Hắn biết thừa nhị gia đang toan tính cái gì, mở tủ lạnh moi hộp trà đưa cho nhị gia, hắn không uống, để làm gì cho chật.

“Tốt, có hiếu với nhị gia.” Nhị gia ôm hộp trà nhếch môi vui vẻ, giọng ôn tồn hơn hẳn, “Nhớ lên trường trước mùng một tháng chín, trường sẽ bố trí chỗ ở cho giáo viên ngoài tỉnh. Mấy tháng này nên tìm hiểu kỹ xem dạy tiểu học thế nào đã. Cẩn thận là trên hết, đừng để xảy ra chuyện như mấy người trước.”

“Vâng, nhị gia cứ yên tâm.”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập