Chương 250: Q.2 - Hài tử thắng lợi (thượng)

Chương 228: Hài tử thắng lợi ( thượng )

Tên của ta là Suzuki Takera .

Từ khi bắt đầu biết chuyện, nhà của ta ngay tại phần đất bằng giữa hai tòa núi, khi còn bé ta thích truy đuổi chuồn chuồn tại bờ sông, tiếp đó thở hồng hộc ngồi trên bờ ruộng không hề làm gì.

Đương nhiên, trong ruộng lúa có côn trùng đáng ghét, bất quá việc này cũng không quan trọng, dù sao sẽ có côn trùng có ích tới ăn bọn chúng.

Phụ thân ta là nông dân, trong ấn tượng của ta, hắn thích ngồi đưa lưng về phía ta ở trên bậc sàn gỗ đen nhánh tỏa sáng ( chỗ đổi giày ở nhà tại khu nông thôn Nhật Bản ), nhẹ nhàng gõ bùn đất trên guốc gỗ khi trời còn chưa có sáng.

Hắn chỉ sợ đánh thức ta và 4 bốn anh chị em khác, lúc nào cũng dùng bàn tay khoan hậu xem như vật cứng đập đi bùn đất, tiếng vang nhẹ khi lòng bàn tay đụng vào gỗ chính là báo thức đầu tiên mà ta dùng.

“A, tỉnh a, lão đại.”

Hắn ưa thích cười híp mắt nhìn ta chằm chằm, thay xong giày rồi đột nhiên sờ sờ đầu của ta, tiếp đó nặng một hơi đứng lên, vác cuốc đi đồng ruộng.

Đại khái bởi vì ta là con của hắn a, ta cũng như hắn, có chấp niệm đối với thổ địa.

Tất cả mùi tanh trên bùn đất, là thứ có sức chịu đựng mạnh mẽ nhất, cũng là thứ có nhiều hy vọng nhất trên thế giới.

Ta thích trốn học.

Đương nhiên đó cũng không tính là lớp học, là một vị nam nhân mập lùn nghe nói đi qua kinh đô thấy việc đời, hắn sẽ lấy ⅕ thu hoạch của mỗi hộ để dạy trẻ con trong thôn biết chữ.

“Tại sao không đi học chữ a ?”

Phụ thân lau mồ hôi, dù hài tử nghịch ngợm như thế, nhưng hắn vẫn là nụ cười ấm áp.

Có thể do còn trẻ, ta quá mức thất thần, cũng có khả năng là hài tử cách vách thường xuyên bị phụ thân say khướt giáo huấn, ta đã có loại e ngại gần như thiên nhiên đối với phụ thân.

“Ngươi ưa thích việc này?”

Phụ thân giơ cuốc.

Ta nâng lên bùn đất nhớp nhúa, lần thứ nhất biểu đạt thứ mình yêu ghét.

“Như vậy a…”

Phụ thân cúi đầu tiếp tục canh tác.

Bởi vì ta trong lúc vô tình đã nói qua giấc mộng với đồng học, nhưng chỉ đổi lấy chế giễu.

“Kẻ đầu gỗ nhà ngươi vậy mà ưa thích trồng trọt!”

“Đồ đần! Đồ đần!”

Bọn hắn mắng ta như vậy.

Cho nên phụ thân đại khái sẽ thất vọng a.

Nhưng để ta kinh ngạc là, phụ thân vừa dùng lực đào thổ địa, vừa tiếp tục dùng ngữ khí êm ái ngày bình thường nói: “Lão đại, không có gì sai khi ưa thích thổ địa, muốn làm nông dân thì cũng rất tuyệt, dù sao… Đây chính là căn bản để người sống a.”

Đó là lời tán đồng đầu tiên trong tuổi thơ ta, lấy được một loại ủng hộ gần như khẳng định.

Ta vốn cho rằng ta sẽ chỉ nhớ kỹ 1⁄3 thứ mà giáo viên dạy, tiếp đó vác cuốc tiếp tục trồng cây lúa có thể đánh ra bánh mật thơm ngọt, đây chính là nhân sinh mà ta muốn.

Khi chiều cao của ta dài đến gốc cây quýt ở cửa ra vào, nơi chỉ cần phụ thân với tay là có thể lấy được quả xuống…

Giấc mộng liền triệt để kết thúc.

Ta rất sớm đã nghe được thổ địa có thể trồng trọt trong thôn xóm chúng ta phải trồng lúa mì, nghe nói là do chính phủ yêu cầu.

Ta ngây thơ thích ăn mì sợi, nhất là canh ngon mà mẫu thân nấu, hương vị phi thường tốt.

Nhưng kể từ khi có tin tức này, phụ thân cũng không ngồi ở cửa gõ bùn đất trên guốc gỗ giống như sáng sớm mỗi ngày.

Đó là lần thứ nhất ta nhìn thấy phụ thân hút thuốc, cũng là lần thứ nhất nhìn thấy trên mặt phụ thân không có nụ cười.

……

“Đó là công ty! Van cầu ngươi… Đừng đi.”

Ngày đó khi ta đang ngủ trưa, ngoài cửa đã cực kỳ ầm ĩ, ta phát hiện mẫu thân khóc lôi kéo ống quần hắn, trong tay phụ thân cầm thứ tương tự với tạp chí minh họa.

Về sau ta biết nó tên là báo chữ to, là thứ người bất lực dùng để thay thế cổ họng khàn khàn.

Phụ thân vẫn là đi.

Thôn vẫn là an tĩnh như vậy, chỉ có điều con sông nhỏ quanh co bắt đầu không có chuồn chuồn, nó tản ra mùi lạ, hơn nữa ruộng lúa cũng đã chết —— Từ đầu đến cuối ta đều không nhìn thấy lúa mì có danh tự quái dị kia có tên gì.

Đúng, nó tên là lúa mì CHOOH2.

Phụ thân liền giống như loại thu hoạch này, cũng không còn xuất hiện nữa.

……

“Tên của ngươi! Tân binh !”

“Suzuki Takera !”

Giáo quan giống như là chim ưng phong tỏa ta, ta cũng ý thức được mình trả lời sai.

“Ngươi cảm thấy bản thân là đặc thù nhất sao ? Thí nghiệm Cyberware đều không chịu đựng được —— Rác rưởi.”

“Tốt, ngươi có thể gục xuống.”

Tiếp đó ta ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, tùy ý ủng chiến vừa dầy vừa nặng giẫm ở trên lưng của ta.

“Số hiệu của ngươi!”

“Arasaka 1001.”

Ta nhịn đau, dù là trong mồm đều là máu thì ta vẫn cố trả lời.

Ký ức trong quân doanh rất đơn giản, hoàn cảnh cũng rất đơn giản, thậm chí khí hậu đều rất đơn giản, Hokkaidō giống như chỉ có mùa hè và mùa đông, hơn nữa mùa đông phá lệ dài dằng dặc.

Ngoại trừ chân nứt da ở mùa đông sẽ ngứa vô cùng, còn lại cũng là vài chuyện chó má không quan trọng thôi.

Tóm lại, ta trở thành điển hình và ưu tú trong miệng những tên kia.

Nhưng ta để ý cũng không phải vinh dự trong quân doanh, cũng không phải một bút tiền thưởng phong phú, mà là thái độ của mẫu thân.

Ta nói dối với nàng.

Khi quê hương không còn cách nào phụng dưỡng chúng ta, ta quyết định đi đến những thành thị khác để sinh tồn, nhưng thế giới bên ngoài càng thêm phức tạp hơn tưởng tượng, thôn xóm nho nhỏ để chúng ta tựa như người nguyên thủy tách rời khỏi xã hội, ta không làm được gì cả.

Thế là ta lựa chọn phương thức đơn giản nhất, ta luôn luôn là người không muốn suy tính.

Mẫu thân vẫn cho rằng ta làm lao động chân tay tại một thành phố nào đó, thu hoạch rất tốt, nhưng hoàn toàn không ngờ tới ta sẽ ứng chinh nhập ngũ đi Arasaka.

Cho nên…

Ở trong mảnh đất nơi phụ thân từng gõ giày, mẫu thân sau khi nhìn thấy huy chương trên ngực ta, nét mặt của nàng liền giống như ngày đó khi cầu phụ thân chớ đi.

Cuối cùng là muội muội đưa ta ra cửa thôn.

Ta không nhớ rõ gì cả, chỉ nhớ rõ trên mặt đau rát, mẫu thân đánh ta.

“Đây chính là hung thủ giết chết cha ngươi a! Vì sao?”

Ta bị câu nói này làm mộng.

Ta cũng không thể trả lời nàng.

“Ca ca, ta sẽ giữ lại số tiền này thay ngươi, trong thôn bây giờ dựa vào Nomad dể loại bỏ ô nhiễm từ thuốc trừ sâu, có thể miễn cưỡng trồng một vài thứ để ăn, hơn nữa tỷ tỷ cũng gả cho một nhà người tốt.”

“Cầm, nếu có một ngày ngươi kết hôn, làm ơn nhất định gửi ta một tấm hình.”

“Làm ơn nhất định phải nhớ kỹ, ca ca.”

……

Mọi người đều nói qua tuổi ba mươi, thì sẽ thấy rõ rất nhiều thứ, các lão binh của Arasaka cũng là nói như vậy.

Nhưng mà ta thật giống như không có cảm giác gì.

Ta nhìn cô nương kẹp trongtúi tiền, đó là người yêu của ta, nàng tên là Yuuko.

Đó là một tấm ảnh chụp chung của hai người, chúng ta không được bất kỳ ai chúc phúc, nàng là cô nương xuất thân giai cấp đi làm ở Tokyo, ta tại một lần tình cờ kiểm tra tu sửa Cyberware đã nhìn thấy trợ thủ cho bác sĩ.

Thật hi vọng muội muội nhận được hình ta gửi.

Có lúc khi người càng khát vọng an ổn, càng dễ dàng mất đi.

Chuyện may mắn khi đến ba mươi tuổi chính là chúng ta có con.

Lui về sau, chỉ có bất an và bất hạnh.

“Thê đội thứ nhất, giữ vững !”

Đám người đang mãnh liệt đánh thẳng vào khiên chống bạo động phía trước, cặp mắt của ta thấy được đám người khàn cả giọng kia đang giơ báo chữ lớn và băng biểu ngữ, giống như đúc thứ trong tay phụ thân ta.

Mặt của bọn hắn, phẫn nộ mà vặn vẹo, phảng phất chúng ta là một đám hỗn đản tội ác tày trời.

Nhục thể xung kích tấm chắn chống đạn rất vang dội, khi ta đến thì, tràng diện đã không kiểm soát.

Hậu phương chính là công trình, bên trong là diện tích lớn lúa mì đợi thu hoạch… A, không tệ, chính là loại lúa mì tên là CHOOH2.

“1001!”

“Tại!”

Kí ức cơ bắp để cho ta thức tỉnh từ trong kinh ngạc, có người gọi ta.

“Một khi vượt qua đường giới hạn, thì sẽ bị coi là xung kích tài sản của công ty, đây là điều kiện tất yếu của chính phủ để cho phép đánh trả ! Ngươi hiểu chưa?”

Một lần kia để ta thật sự do dự.

“Ách…”

“Chẳng lẽ nói ngươi chuẩn bị để Nomad vọt vào, để cho Arasaka mất tiền ? Arasaka dùng tiền dưỡng các ngươi là để làm gì ? Trả lời ta!”

Lại là… Trả lời ta.

Ta chán ghét phương thức hỏi như vậy.

“Là!”

Ta nhất định phải trả lời như vậy, công ty thẩm tra nội bộ tại Nhật Bản càng thêm nghiêm ngặt hơn bất kỳ chỗ nào khác, bọn hắn e ngại uy hiếp có thể tồn tại lẫn trong đám người này.

Nomad, rác rưởi, ác ôn.

Bọn họ đều gọi những kẻ phản kháng công ty là như vậy.

“Giơ súng!”

Ta thu hồi cảm xúc, dù là trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, ta vẫn như cũ làm như thế.

Người hạ lệnh không phải ta, mà là tên trưởng phòng kia.

Ta giơ súng, nữ nhân trước mặt lớn bằng muội muội ta, có lẽ vậy… Nếu ta có thể về nhà, đoán chừng muội muội thật sự sẽ lớn như này.

Họng súng của ta để cho nàng tỉnh táo một chút, nàng cứ ngơ ngác nhìn ta như vậy.

Giống như là nai con trong sách minh hoạ.

Thế nhưng là, ở lúc ta cho rằng không cần đè xuống cò súng, bọn hắn liền thanh tỉnh, sợ hãi trong mắt nữ hài kia dần dần biến thành một thứ ta xem không biết.

Không tệ, nó tên là cừu hận, trong mắt của mẫu thân cũng có.

Đám người xung kích mãnh liệt hơn.

Tiếp theo nên làm gì, ta hoàn toàn không biết, bởi vì không có ai trong quân doanh dạy ta nhắm khẩu súng ngay vào một số người này.

Ta thật muốn có người để ý tới việc ở đây, thật sự…

Khi khiên chống bạo động bắt đầu chống đỡ không nổi, tiếng súng vang lên.

Đó cũng không phải là người của ta, hoặc binh sĩ Arasaka khác làm, tương phản —— Bộ hạ đã thẳng tắp ngã xuống ngay tại trước mắt ta, trên mặt kẻ nổ súng có đường vân rõ ràng của Cyberware, trên cánh tay trần trụi xăm tiêu chí của Nomad.

Hắn có dung mạo rất giống ta.

Người đệ đệ mà muội muội không muốn nhấc lên đã ở chỗ này.

“Khai hỏa!”

Ta đã thấy cảnh tượng như vậy, khi phụ thân thu hoạch lúa, thân lúa ở dưới liêm đao chính là yếu ớt như thế.

Khi bên cạnh có người làm rơi súng ống xuống, ta lúc này mới tỉnh táo lại, kẻ hạ lệnh khai hỏa đã bước nhanh đi đến trước mặt của ta ——

“Suzuki, chờ lấy phòng Counter-Intelligence thu thập ngươi đi!”

Tùy tiện a.

Như thế nào đều được.

Đây là ý nghĩ đầu tiên của ta.

Thế nhưng là…

“Suy nghĩ lại về thê tử của ngươi, ta nghe nói nàng cũng ở trong Arasaka, ngươi rất rõ ràng ta có ý gì a?”

Túi tiền?

Ví tiền của ta vì sao sẽ ở trong tay của hắn?

Thế là ta giống như là giật đồ mà cầm vật kia về.

Ta đoán khi ta nhìn hắn chằm chằm, thì nhất định dùng ánh mắt nhìn kẻ thù.

“Bây giờ, ngươi có một cơ hội, đó chính là mang người nghĩ biện pháp bắt được người có quan hệ ở phụ cận, công ty sẽ cảm kích các ngươi, chúng ta cũng sẽ được cứu, việc nơi này liền chấm dứt ở đây.”

Thất bại lần thứ nhất trong cuộc sống, tới quá nhanh.

“Là.”

Ta trả lời như thế.

……

“Suzuki Takera , chúng ta hoài nghi ngươi tham dự hành vi gián điệp nhằm vào Arasaka, tạm dừng cấp bậc, tiếp nhận thẩm tra.”

“Tiếp đó ngươi có gì muốn nói sao?”

Ta lắc đầu.

“Bộ hạ của ta bị Nomad tập kích có kế hoạch, ta cũng tham dự đánh trả.”

Ta phát hiện công ty luôn có một đám người tự cho là đúng, cho rằng có thể trình lên bí mật của tất cả mọi người, dùng thái độ cao ngạo để giày vò đối phương, nhưng rõ ràng ta sẽ không mềm yếu như thế.

“Suy nghĩ lại vì thê tử của ngươi.”

Ta phải cảm tạ công ty.

Khi đối phương nói lời này, câu trả lời của ta vẫn là thế.

Nhưng ta nhớ được, một khắc khi tự tay đẩy người ra, ta đã nhớ kĩ biểu lộ kinh ngạc lại cảm kích của người một nhà kia.

Nhất định sẽ.

Thê tử mất việc rồi, Arasaka tịch thu Implant của nàng, đóng băng tài khoản.

Khi ta gặp lại nàng thì đã là một năm sau.

Yuuko là một nữ nhân kiên cường, không có khó khăn nào có thể đánh ngã nàng.

“Suzuki, hài tử biết nói chuyện, hôm qua còn làm các phép tính cộng đơn giản, một cộng một bằng ba đâu.”

Ta đoán Yuuko nhất định là quá mệt mỏi, nào có hài tử đần như vậy, nhưng hài tử có ngu hơn nữa thì ta cũng nghĩ nhìn lên một cái.

“Vậy xem ra ta đã tìm được nguyên nhân mình học toán không tốt, đều làm sai thứ dễ như một cộng một.”

Ta muốn cổ vũ nàng, thuận tiện… Xem như hài hước a.

Thế nhưng ngón tay bởi vì sửa chữa Cyberware mà bị đâm thương của nàng gắt gao đè lấy mu bàn tay của ta.

Yuuko cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn qua.

“Không Suzuki, ngươi không làm sai gì cả.”

……

Ta chán ghét người trẻ tuổi ngồi ở văn phòng trong công ty.

Ta đã bảo vệ rất nhiều quyền quý công ty giống vậy, bọn hắn đều không ngoại lệ cũng là biểu tượng như này.

Âu phục đắt giá, khuôn mặt dễ nhìn, linh hồn chỉ có bề ngoài nhưng lại trống rỗng.

Tin tức thứ nhất ta nghe tới sau khi được thả ra là, vấn đề của ta đã tra rõ, cũng có thể nói ta cầm lại thứ ta đã từng có, thế nhưng phải nhận lấy án bỏ rơi nhiệm vụ, không còn thuộc đám người tinh nhuệ của tổng bộ Arasaka.

Xem như vết nhơ thì càng hợp lý.

Võ sĩ có quân công giống chúng ta cơ bản sẽ phụ trách an toàn cho mỗi tầng quản lý của công ty, nhưng vấn đề của ta rõ ràng càng lớn, tổng bộ không dung được ta.

Cho nên bọn hắn liền ném kẻ có lý lịch không ngăn nắp như ta cho một tòa thành thị thối nát trong Bắc Mĩ, để cho ta làm trưởng phòng an ninh cho người có cấp bậc bộ trưởng.

Ta lần đầu cảm thấy đi theo nhân vật cấp bậc bộ trưởng là chưa đủ.

Lại thêm kể tên Lin này quá trẻ tuổi.

Như tất cả hài tử được gia đình bối cảnh công ty bồi dưỡng, thủ đoạn của hắn phi thường giống có người sớm dạy qua, đại thanh tẩy, ta tới phụ trách một chút việc bẩn phải làm.

Làm ta để ý là, gia hỏa này đã dừng lại khi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của ta.

Kỳ thực ta nghĩ tới đủ loại khả năng, phẫn nộ, chửi mắng, có thể sẽ nói ‘vì sao muốn vứt rác tới chỗ của ta ’… Nhưng tất cả đều không có phát sinh, hắn hỏi thăm vợ của ta, hỏi thăm một chút việc nhà.

Hắn hình như là đang nhắc nhở, nói cho ta biết ta phải trung thành, bằng không thì gia đình của ta chính là thẻ đánh bạc.

Ta chỉ có thể nghĩ như vậy.

Bất quá Cyberware trên người hắn thật đáng sợ, ta chưa từng nhìn thấy loại kết cấu kia ở bất kỳ một ai tại tổng bộ, về sau ta mới biết được hắn là người từng đi qua Quỷ Môn quan một lần.

Có lẽ quá lâu không có việc làm, tính chủ động của ta rất cao, hơn nữa làm không biết mệt.

Mà hắn tựa hồ chưa từng có chú ý ta quá nhiều, hoặc có thể vận may của ta rốt cuộc đã tới, ít nhất là 1 cấp trên không tệ.

Thế nhưng công ty có lúc rất nguy hiểm.

Ta còn nhớ rõ chuyên gia internet của hắn bị Tổ tác chiến Đặc biệt tới cửa dây dưa, bằng trực giác của ta, Lin có lẽ sẽ dừng ở nơi này.

Bởi vì đó là tổng thanh tra Abernathy của Tổ tác chiến Đặc biệt đang xuất thủ, Phòng an ninh không gánh được chuyện này… Tuyệt đối.

Ta nghĩ ta nhất định đã điên rồi, khi trưởng phòng an ninh dưới tay hắn đối mặt với ta, ta đã thấy được cô nương có ánh mắt giống ngày đó sau tấm chắn, cừu thị, phẫn nộ, khẩn cầu trợ giúp.

Huống hồ, Lin thua.

Ta cũng nhất định sẽ thua.

Cho nên ta động thủ…

Khi đầu của Abernathy nhấp nhô trên mặt bàn của ban giám đốc Arasaka, ta lần thứ nhất biết cái gì gọi là nằm thắng, đây là từ mới nổi của thành phố này.

Đầu tư cao minh nhất không gì hơn cái này.

Chúng ta đã trải qua rất nhiều, ta giúp hắn rất nhiều, mặc dù ta một mực lấy cớ là đang làm việc trong chức trách, nhưng trên thực tế ta tinh tường động lực của mình cũng không phải là như thế.

Mà là tôn trọng ít có.

Hắn cơ hồ không nói qua từ vũ nhục đối ta, ở trước mặt hắn, ta chiếm được càng nhiều tôn trọng hơn bất kỳ chỗ nào, thê tử của ta, phụ thân của ta, hắn đều là người như vậy.

Có lẽ trẻ tuổi cũng không phải chuyện gì xấu.

Theo động tác càng lớn của hắn tại Arasaka, ta biết có chút chuyện mình không nên biết đang nổi lên, nhưng ta chỉ có thể chờ, dùng hành động để phản hồi.

Dogtown lần đó náo quá lớn…

Lớn đến chúng ta đều cảm thấy Lin chết chắc.

Nếu như không phải tiểu thư V che chở, Phòng an ninh nhất định sẽ bị cấp tốc xử lý —— Không, có lẽ bọn hắn sợ vị đại nhân sau lưng Lin, người kế thừa nam duy nhất của gia tộc Arasaka, Arasaka Yorinobu.

Đoạn thời gian kia có thể xưng là đau khổ.

Bất quá đều đã qua, dù cho là tình huống như vậy, hắn vẫn như cũ tỉnh lại.

Ta đoán lần này Lin nhất định sẽ leo lên càng cao, có lẽ tiến vào ban giám đốc đều dễ như trở bàn tay, cho nên… Ta còn có thể phụ trách hoạt động an ninh của chức vị cao cấp hơn sao?

Có lẽ là không thể.

Khi ta thấp thỏm, hắn vậy mà lựa chọn điều kém chút để cho ta đều hơi cảm thấy không cách nào tiếp nhận, hắn muốn tạm thời rời đi Arasaka.

Nhưng khi ta nghe được ngữ khí của hắn, cũng không có ngoài ý muốn.

Hắn mệt rồi.

Có thể ta nên thay chức vị, đi phòng Counter-Intelligence có lẽ sẽ tốt hơn? Ta không biết vì sao bản thân sẽ suy nghĩ lung tung, có lẽ do sợ mất đi thứ thật vất vả vật mới có, sẽ không bao giờ lại có tôn trọng như này.

Thiên, ta quá loạn.

Ngay tại lúc ta cảm thấy rất mê mang vì việc về sau,

Lin nhìn ta, đã nói như vậy: “Việc ở Nhật Bản, ngươi làm không tệ.”

Tiếng sấm nổ vang trong đầu của ta!

Trước tiên ta cho rằng hắn đang thử thăm dò ta, lời này có thể được bất luận kẻ nào nói, nhưng tuyệt không thể là bộ trưởng của Arasaka nói, đây không khác nào là phản bội.

Nhưng mà… Lấy năng lực của hắn, có lẽ đã biết rất nhiều chi tiết a?

Bởi vì ta vạn vạn không nghĩ tới phần tài liệu kia được Yorinobu một tay nhấc lấy đưa cho hắn, “sự tích quang vinh” của ta đều ở phía trên.

Khi ta nghe được câu này.

Ta phảng phất lại một lần nữa thấy được ruộng lúa nước, nông thôn yên tĩnh, còn có sinh hoạt ta đã vứt bỏ.

Có lẽ Lin đại nhân cũng cảm thấy bất lực trước một thế giới như vậy a ?

Ta đang đánh cược, đánh cược Lin đại nhân là một người sống sờ sờ, mà không phải nhân viên công ty.

Rất rõ ràng, hắn giống Yuuko, cũng là người có máu có thịt.

“Phụ thân, ngươi nhìn, mặc dù ta thua mất một phần cuộc đời, vứt bỏ thổ địa, nhưng ta… Đang cố gắng thắng.”

Cho nên, khi có người tính toán phá hư giấc mộng của ta, phá hư việc để ta cảm thấy hứng thú và hào hứng trong tương lai.

Vậy ta sẽ rút đao không chút do dự nào !

……

—————–

Hoa lạp!

Ở một khắc khi lưỡi đao rút ra, Lâm Dược đều không nháy mắt.

Hắn sẽ không khai thác bất luận hành vi lẩn tránh gì đối với xung kích từ Suzuki, tương phản, hắn để ý lấy động tĩnh của những nhân viên an ninh khác.

“Thỉnh lui ra phía sau!”

Suzuki một tay nhẹ nhàng đặt ở lưng Lin, thân hình cao lớn chắn trước thượng cấp.

Trong Optic của Lâm Dược , Cyberdeck đều sớm hiện lên giao diện xâm lấn, hắn đang nỗ lực tìm kiếm kẻ dám động thủ đầu tiên.

Đáng giận…

Vì sao là bây giờ?

Suzuki hoàn toàn không biết Lin vì sao làm ra hành vi phản bội tại nơi này, nhưng vô luận ra sao thì hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đây là thủ đoạn cần thiết!

Đội ngũ bảo an của công ty lập tức vọt vào.

Những người đi theo Yorinobu lăn lộn thật lâu này, đã cẩn thận hơn so với tưởng tượng của mình…

“Ước chừng năm mươi mấy tên binh sĩ, người của chúng ta ——”

Suzuki vẫn nhìn nhân viên an ninh xông vào phía trước, nói ra toàn bộ tình báo mình nhớ.

“Suzuki Takera ! Ngươi đang làm gì?!”

Kẻ như Từ Chi tựa hồ trời sinh chính là nóng nảy, nhớ lần trước tại ban giám đốc, hắn cũng đã chỉ vào mũi cổ đông để mắng…

Suzuki mang tới không nhiều người, toàn bộ đứng tại dưới bức tường sau lưng Lâm Dược, mười vị.

Rõ ràng tình trạng hiện tại để cho bọn hắn không dám dễ dàng có cử động, dù cho có kịp phản ứng…

“Lin đại nhân, làm ơn nói một chút ngươi muốn làm gì a?”

Suzuki điên cuồng nói thầm trong lòng, thế nhưng biểu tình trên mặt càng thêm lạnh lùng.

“Muốn động thủ sao? Trợ lý Từ?”

Giọng của Lâm Dược truyền đến từ sau lưng Suzuki.

Đại bộ phận binh sĩ Arasaka xông vào lập tức thanh tỉnh một chút…

Bộ trưởng Lin, kẻ đầu têu làm ra loạn cục trong Dogtown, càng có chút binh sĩ biết Cyberware trên người hắn được công ty đặc chế, tồn tại có thể một mình chống lại quân đội của Dogtown và MaxTac.

“Netrunner…”

Từ Chi cau mày, nhẹ tay đặt tại lưng ghế.

“Lin, chẳng lẽ ngươi muốn cướp đi công ty này từ trong tay Yorinobu đại nhân ? Nghĩ rõ ràng hậu quả sao?”

Ngay sau đó hắn nhìn về phía binh sĩ được Suzuki mang tới.

“Muốn đối nghịch với Arasaka? Nghĩ rõ ràng ——”

Suzuki mặt mũi gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, “Đừng nghe bọn họ nói, nhớ rõ ràng các ngươi tới làm gì! Chẳng lẽ… Arasaka sẽ bỏ qua các ngươi ? Còn tin tưởng lời ngây thơ như này sao?”

Từ Chi bị đánh gãy rõ ràng có chút trở tay không kịp.

Đó là binh sĩ Arasaka được chính Suzuki chú tâm tuyển chọn , nhưng hắn cũng biết làm sao để bọn hắn làm ra lựa chọn tốt hơn.

“Không cần nói dối sẽ hiệu trung ai, bộ trưởng đối đãi các ngươi ra sao, hẳn là tinh tường trong lòng a? Phòng nội bộ giám sát trước kia nắm các ngươi như thế nào tại khuôn viên Arasaka ? Lại có bao nhiêu tiền chảy vào túi bên eo bọn hắn?”

“Huống hồ, các ngươi có người nhà sao?”

Thế là…

Vụt!

Thanh Katana thứ nhất được rút ra, tất cả mọi người còn lại đều giơ lên vũ khí trong tay.

Khuôn mặt Từ Chi triệt để đen.

Yorinobu a Yorinobu, ngươi xem lầm người !

Quả nhiên, người tại trước mặt lợi ích to lớn, sẽ có can đảm vứt bỏ hết thảy ! Đây cũng không phải lời nói suông.

“Dám để cho những công ty khác biết các ngươi là người được lớn nhất từ công ty của Revere Courier Services và Dogtown lớn, vậy cứ tiếp tục nói nhảm.”

Lâm Dược nhẹ nhàng nói.

Ngay sau đó ——

Hắn nói cho Suzuki: “Đừng nói nhảm, hắn đang kéo trợ giúp đến, Adam Smasher còn ở trong Night City.”

Suzuki nghe được tên này liền căng thẳng trong lòng.

Từ Chi thầm nghĩ không tốt!

Hai con ngươi đỏ tươi của Lâm Dược trước tiên nhìn chằm chằm hắn!

Kỳ thực tại trong mắt Lâm Dược, RAM để hack Từ Chi cần có giá trị rất cao, chắc đã gắn thêm ICE cực kỳ ưu tú, nhưng kỳ quái là sau khi hắn chồng lực tính toán tới đỉnh phong, lại chỉ dùng 【 Cyberware Malfunction 】.

Quick Hack này kỳ thực rất khó trí mạng, nhưng Lâm Dược có quá nhiều Ram, điều này sẽ đưa đến ICE của Từ Chi lập tức phá!

Một hồi dòng điện lóe ra tới từ dưới âu phục của hắn.

“Động thủ! Cyberware của tên kia có vấn đề!”

Để Lâm Dược nghi ngờ là, gia hỏa này vậy mà không có bất kỳ vẻ mặt thống khổ gì, mà là dùng một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, thậm chí còn đang cắn răng hạ lệnh để cấp dưới công kích mình !

Lâm Dược sửng sốt một chút, lập tức trầm mắt xuống.

Chẳng thể trách Yorinobu dùng người này, phản ứng như vậy hoàn toàn không giống như là giá áo túi cơm từ ban giám đốc của Arasaka…

“Động thủ! Bảo hộ Trợ lý Từ!”

“Fuck!”

Trong Optic của Lâm Dược , ninja Arasaka được Từ Chi mang tới bỗng nhiên nhảy lên từ đối diện gian phòng rộng rãi này !

Lâm Dược vốn định dùng Black Wall đánh chết mấy tên nhân viên tính toán dao động hội nghị hôm nay, cũng không thể không trước tiên đối phó đám ninja này ——

Nhưng mà.

Người dưới tay Suzuki cũng trước tiên động thủ !

Làn đạn dày đặc trong nháy mắt để cho hai tên ninja vọt lên tới rơi xuống đất, kẻ đột phá qua rõ ràng là nhân vật cấp bậc trưởng phòng trong đội bảo an của Từ Chi, tại chỗ liền dùng đao chém đứt đầu một tên binh sĩ định nâng đao đón đỡ!

Lâm Dược đại khái đánh giá một chút.

Tốc độ di chuyển của gia hỏa này vô cùng có khả năng đạt tới 12 điểm phản ứng, cũng là nhân tài…

Võ sĩ quỷ dị thay đổi cơ thể, nhắm thẳng Katana trong tay vào Lâm Dược!

Khuôn mặt dưới mặt nạ chiến thuật của hắn không có bất kỳ biểu lộ gì, bởi vì Từ Chi đã nói với hắn, gia hỏa này là vũ khí hình người !

Làm!

Suzuki đều sớm phát hiện Lin định động thủ đối với mấy tên thành viên nào đó của ban giám đốc, trong nháy mắt nhấc ngang lưỡi đao từ bên cạnh, hắn gắt gao đụng vào nhau với trưởng phòng an ninh của Từ Chi!

Lưỡi đao khinh bạc đã ma sát ra tia lửa kịch liệt!

Âm thanh ghê răng vang vọng màng nhĩ Lâm Dược!

“Cản rất hay !”

Optic của Lâm Dược lúc này đã phong tỏa trưởng phòng thứ nhất tính toán dao động phương án thảo luận lần này, dùng chính là Quick Hack của Black Wall!

“A!”

Âm sắc gào thảm + nhiễu sóng trong nháy mắt vang lên !

Tên kia giống như đã bị rút ra linh hồn, âm thanh đáng sợ để cho binh sĩ giơ súng bắn bên cạnh hắn đều ngẩn ra.

“Black… Black Wall!”

Có binh sĩ và thành viên công ty nhận ra.

“Mẹ nó!”

Kẻ bị Black Wall nướng cháy tất cả chương trình Cyberware đã thẳng tắp quỳ xuống đất.

Lâm Dược biết đây cũng chưa hết, bởi vì mình nhất thiết phải lấy ra đại giới ngang hàng tới trả lại người nào đó!

Màu đỏ đen trong Optic có chút ngăn cản ánh mắt, Lâm Dược duỗi ra một cây ngón tay sơn đen, giống như bắt đầu điểm danh !

Từ Chi bị binh sĩ đè lại cơ thể, hắn biết lộ đầu liền tuyệt đối sẽ tử vong.

Lâm Dược chỉ là nhẹ nhàng chuyển ngón tay !

Trong nháy mắt khóa chặt đến Fujino bây giờ đứng ngơ ngác cạnh bàn họp…

Ngay tại khi Lâm Dược còn chưa kịp hạ thủ, một vị binh sĩ bỗng nhiên xông lại đụng ngã Fujino, Lâm Dược mất đi mục tiêu lập tức thay đổi lựa chọn, thả ra Quick Hack từ Black Wall lên kẻ định chui ra đi đối từ cửa tự động !

Khi tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, ninja đối kháng với Suzuki đột nhiên lui ra phía sau!

Lâm Dược và Suzuki có kinh nghiệm chiến đấu phong phú tương tự đã đồng thời hạ xuống một chỉ lệnh!

“Né tránh!”

Cùng lúc đó, vách tường sau lưng Lâm Dược bắt đầu nâng lên, tựa như có một đầu dã thú muốn chui ra ngoài từ phía sau.

Lực tính toán của Lâm Dược bây giờ đã đạt đến đỉnh phong, ánh mắt liền nhìn về phía vị trí của Từ Chi…

Chẳng lẽ gia hỏa này đã sớm đề phòng mình sao?

Oanh!

Nhiệt khí và tro bụi ép ra từ tấm gạch trong vách tường đã cuốn tới!

Binh sĩ né tránh không kịp đã phản chiếu ra 1 viên đạn đang xoay tròn cao tốc trong con ngươi, nó dần dần phóng đại, thẳng đến bắn tung tóe ra đoá hoa máu diễm lệ nhất…

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập