Chương 213: Q.2 - Cyberpsychosis: Không có gì cả (Hai)

Chương 192: Cyberpsychosis: Không có gì cả ( Hai )

Lưỡi đao sắc bén chém làn khói thành hai, mục tiêu trực chỉ Maine có uy hiếp lớn nhất.

Bây giờ, thời gian dừng lại.

Đó là một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, biểu lộ bình tĩnh nhưng con ngươi lại đang run rẩy điên cuồng, từ quần áo thì có thể rõ ràng nhìn ra là một tên binh sĩ của 6th Street…

Quỷ dị chính là con mắt của kẻ sắp bị hắn giết chết cũng đang run rẩy không ngừng, phảng phất là đồng loại.

Xùy…

Tiếng cười buồn buồn không biết phát ra từ ai, cột sống của Maine kết nối lấy thần kinh toàn thân, vào thời khắc ấy dường như đang phát ra một đạo quang mang, hơn nữa tản ra mấy đạo bóng chồng, Optic hắn dù run rẩy nhưng kì thực đã đọc đến tin tức về Cyberware của đối phương !

Vào tích tắc khi Sandevistan phát ra nổ ầm, Maine coi Cyberpsycho như trung tâm, cả người hoạt động một vòng quanh thân thể của hắn, súng trong tay vừa vặn tản mát ra bảy lần tia lửa, trực chỉ nam nhân đang bay nhảy.

Đạn vạch ra khu vực chân không trong sương khói bằng quỹ tích mắt thường có thể thấy được, kèm theo trạng thái mờ ảo mà Sandevistan mang tới trên thị giác biến mất ——

Ông!

Đạn đồng loạt rơi vào trên người tên kia!

“Rác rưởi!”

Cyberpsycho mắng một câu, không kịp phản ứng, đạn chui vào da thịt, nở rộ từng đoá từng đóa hoa tiên diễm màu máu đỏ trên người!

Maine giống như đang đánh giá thịt cá trên thớt gỗ, đưa mắt nhìn tên kia ngã ra phía trước với tư thế bổ nhào!

Kèm theo cú ngã, đau đớn ray rức không phải thuốc hay sẽ mang đến thanh tỉnh cho Cyberpsycho, ngược lại càng giống một loại kích thích, để cho tinh thần của hắn càng chạy xa hơn trên đường ranh giới bên bờ vực thẳm.

Jackie ngơ ngác nhìn một màn này.

Quỷ mới biết tại sao mình sẽ gặp phải hai tên Cyberpsycho ở đây !

Ở trên sân thượng của Dogtown, đại hán thân mang trang phục của MaxTac này có năng lực nói chuyện không tốt, sau khi tiểu đội ý đồ bắt Emma bị tiêu diệt toàn bộ, hắn liền cưỡng ép mang Emma và Jackie vào công trình Cynosure.

Jackie không rõ lắm những việc phía sau, tóm lại nghe V nói kẻ này trước đó là một thành viên trong tiểu đội của Lin, nhưng bị Cyberpsychosis bởi lắp đặt Sandevistan, rồi bị thành viên nào đó trong MaxTac chiêu mộ.

“Đăng đăng đăng!”

Đôi ủng của Maine xoay một vòng trên nền xi măng ướt át, đạp lên bước chân nặng nề đi hướng kẻ nằm dưới đất.

Kẻ toàn thân co giật này tựa hồ không phát giác được sinh mệnh của mình sắp gặp phải thẩm phán, còn đang định khống chế Cyberware hơi mất kiểm soát bởi vì trúng đạn.

Khẩu súng kia…

Jackie xác nhận mình không nhìn lầm, Cyberpsycho bị Maine đánh rơi trên đất có một bộ bọc thép chống đạn, nhìn xem giống như có thứ gì bọc tại phía trên, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Maine chậm rãi đưa tay, đi tới sau lưng nam nhân, kết cấu trên cánh tay bắt đầu biến hình, một ống pháo to lớn nhắm ngay đầu hắn.

Thẳng đến bây giờ, Maine mới nói câu đầu tiên.

“Ai lắp bộ Cyberware này giúp ngươi ?”

Tra hỏi Cyberpsycho… Người bình thường cũng sẽ không tính toán trao đổi với Cyberpsycho, bất quá nhìn dáng vẻ của Maine, hẳn là đang truy tra cái gì ——

Tiếng nói vừa ra, hào quang mờ ảo trên người tên kia càng ngày càng mãnh liệt.

Jackie kiến thức rộng tại đầu đường phản ứng lại ngay lập tức ——

Chờ đã, đó thật giống như là Optical Camouflage?

Không kịp nói cho Maine, Jackie trực tiếp giơ súng ngắn, hắn giống Maine, đều dùng vũ khí của Tsunami Arms, chỉ có điều súng của Maine dường như được cải tiến bởi chuyên gia kỹ thuật, bằng không sẽ không thể đánh xuyên bề mặt của Cyberware có thể ngạnh kháng đạn.

Bành!

Đạn nhắm thẳng vào vị trí yếu hại của tên kia, gần như cùng một lúc, Maine cho rằng Jackie muốn làm hỏng việc của mình nên đã cấp tốc quay đầu, nhìn tư thế kia thì tựa hồ có ý đồ ra tay!

“Ngươi…”

Maine khẽ mở đôi môi thật dày, lời còn chưa nói hết, bốn phía tựa hồ xảy ra một chút biến hóa.

Theo ánh mắt nhìn lại, chỗ mà Jackie cầm súng chĩa vào nào còn có vết tích của Cyberpsycho, chỉ có một vũng máu và vết tích khi cơ thể ma sát nước bùn trên đất, trong không khí lưu lại mùi gay mũi của bom khói, còn có mùi mưa axit đặc trưng trong không khí của Night City…

Trong Optic của Maine, thế giới là một màu đỏ như máu, đôi mắt của hắn sớm đã được MaxTac cải tạo qua, không chỉ kết nối với kho số liệu chính thức của NCPD, còn có công năng phân biệt một số Cyberware cấp bậc cơ mật quân sự, và có thể tự động tìm địch.

Jackie đứng lên, hơi hơi giơ lên họng súng, hắn cũng không xác định Maine bây giờ là người bên nào.

“Optical Camouflage, anh em.”

Maine thử nghiệm tìm tên kia mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không công mà lui.

Hắn cái hiểu cái không mà gật đầu, hiện tượng tròng mắt run rẩy lung tung cũng dần dần ngừng, thẳng đến hai mắt trở nên giống như người bình thường.

Dưới ánh nhìn của Jackie, hắn chậm rãi nhìn về phía lính đánh thuê chỉ gặp mặt một lần, “Giúp ta một chút.”

Kỳ thực rất dễ để phân ra người bình thường và Cyberpsycho, khi hàng xóm của ngươi lắp một đầu cánh tay mới xong rồi không quá thích chào hỏi với ngươi, người trở nên có chút trầm mặc, thường xuyên ngẩn người về phía một nơi nào đó, vậy ngươi liền muốn cẩn thận khi ra cửa.

Đồng thời, còn có một loại phương pháp khác để phân biệt, đó chính là nói chuyện.

Tin tức nhờ giúp đỡ nghe không khác gì với người bình thường ở trong tai Jackie, Heywood Kid còn chưa làm rõ ràng tình trạng chỉ có thể nhún nhún vai một cách bất đắc dĩ, “Cho nên anh em… Ngươi rốt cuộc bị sao vậy ?”

Trầm mặc như chết, Jackie cũng không dám đi loạn, chỉ sợ kẻ lắp Operating System biến thái trên người này một cái không đúng liền phát bệnh, tất cả mọi người nói trong MaxTac cũng là điên rồ khi xưa, nhưng Jackie không nghĩ tới bọn hắn lại còn phát bệnh.

Từ đó đến xem, cũng có vẻ hợp lý khi MaxTac thường hay giết chết dân chúng vô tội trong sự kiện Cyberpsycho.

“Phụ cận đây còn có kẻ nào giống thế sao…”

Maine rũ xuống cánh tay hai bên, cả người nhìn có một loại ý vị tịch mịch.

Jackie không nói chuyện.

Maine nói tiếp: “Kẻ vừa rồi, có thể để ta trở nên mạnh mẽ hơn.”

Mặc dù phương thức nói chuyện của Maine rất giống âm tần rời rạc, nhưng không trở ngại Jackie hiểu được đại bộ phận ý tứ, xem ra cảm giác đầu tiên của mình không sai, thành viên MaxTac trước mặt đang truy lùng kẻ vừa rồi.

Nhưng mà việc này liên quan gì với trở lên mạnh hơn ?

“Gần nhất Heywood không quá thái bình, số lượng của Cyberpsycho giống như lại bắt đầu nhiều hơn, mấy ngày trước khi ta lái xe đi ngang qua Queen’s Road, MaxTac treo ở trên trời liền đập chết hai tên Cyberpsycho —— Có lẽ ngươi có thể tìm tới đồng đội, ngươi nói xem anh em?”

Nghe xong Jackie trả lời thì Maine gật đầu một cái.

“Không, những tên kia rất yếu, ta muốn tìm là Cyberpsycho như vừa rồi.”

Jackie thăm dò mà hỏi: “Những kẻ trên người không có mấy lượng thịt ?”

Maine: “Là… Bọn họ đều bị ép buộc, giống như ta.”

Ép buộc…

Cái này?

Jackie cảm giác mình sắp bị làm cho chóng mặt bởi lôgic hỗn loạn của Cyberpsycho, cho nên thành viên trước đó của Lin này là bị người cố ý lừa vào MaxTac sao?

“Đùa giỡn hay sao ? Ta không cảm thấy có ai ép buộc được ngươi lưu lại chỗ đó ——”

Jackie cảm giác chân của mình sắp đứng tê, đi về phía trước một bước, kết quả đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Maine, cước bộ lần nữa dừng tại chỗ.

“Nếu như ngươi cần giúp đỡ, ta cảm thấy ngươi có thể liên lạc thử Lin? Tìm hiểu thêm từ bằng hữu hoặc mấy tên khốn kiếp này trong Night City, dù sao cũng tốt hơn ngươi chui ở trong thành tìm Cyberpsycho giết tới giết lui a?”

Có lẽ do rất lâu rồi chưa từng nói nhiều lời như vậy, nội dung Maine biểu đạt trong lời nói cũng càng ngày càng phong phú.

“Thời gian ta có thể thanh tỉnh còn rất ít…”

Maine chậm rãi lắc đầu, di chuyển cước bộ tựa hồ không có dự định tiếp tục chủ đề.

Jackie muốn truy vấn vài câu, tay đều giơ lên nhưng lại buông xuống.

Hắn không phải bác sĩ như Vik, suy nghĩ của nam nhân trước mặt vô cùng hỗn loạn, chỉ dựa vào bản thân thì khó có thể biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể nói việc này cho Lin, xem thái độ ra sao.

Về tình về lý, Jackie hoàn toàn không biết những chuyện trước kia giữa Maine và Lin, tự nhiên cũng không chuẩn bị tiếp tục nhúng tay vào.

Bất quá Heywood lý giải luôn đúng chỗ.

Nhìn xem Maine sắp biến mất tại đầu hẻm, hắn hô lớn một tiếng, “Cảm tạ anh em!”

Maine tựa hồ không nghe thấy, cũng không quay đầu lại đi vào dòng người hỗn loạn của Night City.

Dưới tác dụng của cồn, đầu Jackie còn đang choáng váng, hắn thật hi vọng mình chỉ uống say sau đó nhìn một hồi Braindance nào đó trong quán bar…

Kèm theo tiếng xe máy càng lúc càng xa, trong hẻm nhỏ ngoại trừ lỗ đạn và bừa bộn, tiếng quảng cáo và ánh đèn nê ông càng ngày càng nhạt khi bình minh vẫn tiếp tục tiến đến.

Thùng rác vang động một tiếng.

Vách tường có một đoàn hư ảnh lắc lư, nam nhân loạng choạng nằm rạp xuống đất, giọt máu trong miệng tí tách đánh vào trên đất.

Trong miệng thở hổn hển nhưng hắn lại phát ra tiếng cười quái dị, hai tay bám chặt vào mặt đất.

Không có ai biết vào giờ phút này, trong đầu hắn đang trải qua laoị ảo giác gì, dưới tình huống bình thường, Cyberpsycho dù gặp uy hiếp lên sinh mệnh thì hầu như cũng không có mong muốn sống sốt, chỉ có thể giết chóc theo bản năng, hơn nữa không biết mệt mỏi.

Mà hắn sở dĩ làm ra cử động này, là bởi vì một chấp niệm.

Hắn muốn “thu thập” đủ mẫu vật.

Cyberpsycho run lập cập móc ra một đống số ID chỉ có thể tồn tại ở trong BCI tại xã hội hiện đại từ trong túi, đầu ngón tay dính đầy máu vuốt ve từng phần cứng ngưng tụ cục máu đông, thứ hắn muốn thu thập chính là chúng nó.

“Sắp rồi sắp rồi…”

Hắn không ngừng lẩm bẩm, hoàn toàn không biết ánh sáng trước mặt đã bị che khuất.

Maine nhìn xem kẻ nằm dưới đất đang đếm lấy những vật kia, hắn biết mình hồi mã thương đã giết đúng.

“Đây chính là tất cả mà ngươi có sao?”

Biểu lộ hưng phấn và điên cuồng của Cyberpsycho lập tức ngưng kết ở trên mặt, tay cũng ngừng động tác đếm đồ, nằm rạp trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên.

Maine rõ ràng càng thích hợp giao tiếp với Cyberpsycho, “Bộ Cyberware này không thích hợp ngươi, nói cho ta biết là ai lắp đặt những món nguyên mẫu này cho ngươi, bọn hắn muốn làm gì ——”

Thân thể cao lớn chậm rãi ngồi xổm xuống.

“Được không?”

Trong cổ họng của kẻ điên rồ phát ra tiếng cười quái dị, tay nằm rạp trên mặt đất đã nện xuống, tựa hồ nhìn thấy thứ gì để cho người ta bật cười.

“Ngươi cũng là não tàn, ngươi cũng là điên rồ, hắc hắc…”

Maine chậm rãi nhíu lại lông mày.

Ngay sau đó ——

Maine nâng tay lên, lục lọi trên người hắn, ý đồ tìm được một chút tin tức.

Một tên đáng thương, trong túi rỗng tuếch, cơ thể khô quắt mất nước đang nói cho Maine biết hắn đã không ăn uống gì rất lâu rồi.

“Ta nhìn thấy qua một viên Chip, ngay trên người những Cyberpsycho như các ngươi, bọn hắn nói muốn tìm một người thích hợp nhất để lắp đặt Cyberware tối cường trong thành phố này, nói cho ta biết, người tìm các ngươi ở đâu?”

“Là Militech?”

Cyberpsycho cứ cười, không nói câu nào.

“Arasaka?”

“MoorE Tech…”

Liên tiếp hỏi về các công ty chế tạo Cyberware trong Night City, nhưng Cyberpsycho này ngoại trừ cười thì không có bất kỳ phản ứng gì khác.

Maine một tay móc ra Datashard từ trong túi, cắm vào BCI của tên kia, trong miệng còn đang lẩm bẩm, “Ngươi tưởng rằng tên kia để ngươi thu thập đủ chiến lợi phẩm xong thì sẽ cho ngươi một số tiền lớn đi nuôi sống gia đình sao, nhưng ta nói cho ngươi biết… Người nhà của ngươi sớm đã bị 6th Street giết sạch sẽ ở một năm trước.”

Thẳng đến tên kia thấy được thứ trong Chip, lại thêm lời Maine nói, tiếng cười trong miệng mới ngừng lại.

Hắn cứ như vậy trừng trừng về trước, lặp đi lặp lại nói nói không có khả năng.

Maine nhìn xem đồng loại đau đớn giống như mình trước mặt, một loại cảm giác bi thương chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.

Night City chỉ có hai loại người, điên rồ và điên rồ nhìn như người bình thường.

Maine chính là loại thứ hai.

Hắn muốn tìm đến một loại Cyberware có thể để mình trở thành mạnh nhất trong thành phố này, đây chính là nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây.

“Chúng ta không còn gì nữa, Maine.”

Trong mắt Maine, ánh mắt của tên Cyberpsycho kia tựa hồ có thể xem thấu linh hồn của hắn.

Trên thực tế, tên Cyberpsycho kia cũng không nói một câu nào khi ở trong tay Maine.

Maine tát hắn một cái, “Ngậm miệng! Nói cho ta biết, ai lắp đặt Cyberware cho các ngươi ?”

Cyberpsycho trong mắt của hắn mím môi, tay Maine mang lại cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mạnh, hắn đã không cách nào nói chuyện.

Lý trí còn tồn tại của Maine bắt đầu cấp tốc biến mất, hắn khao khát một đáp án, nhưng bản thân hắn cũng không phải là người bình thường, không để ý đến rất nhiều chi tiết, đây cũng là nguyên nhân MaxTac chỉ phụ trách đánh giết Cyberpsycho hoặc giam cầm Cyberpsycho.

Chỉ có người bình thường lại tỉnh táo mới có thể điều tra vụ án.

Không biết là ảo giác hay là thật.

Trong cổ họng của Cyberpsycho phát ra tiếng ôi ôi, “Việc này không trọng yếu, ta không có gì cả, cho nên mới phát điên —— Nhưng ngươi đây ? Vì loại mộng tưởng hư vô mờ mịt như “muốn trở nên mạnh mẽ” liền đánh đổi tất cả thì sẽ thế nào đâu ? Là công ty nào thì có trọng yếu sao ?”

“Night City có rất nhiều công ty, cũng có rất nhiều nhiều người nguyện ý bán mạng vì công ty, ngươi không phải cũng giống thế sao?”

Lời nói của kẻ đối diện không giờ khắc nào không kích thích thần kinh của Maine.

Hoa lạp!

Tên Cyberpsycho kia móc ra dao găm từ bên hông, đột nhiên giơ lên đâm vào trên cánh tay Maine.

Con ngươi run rẩy của Maine khóa chặt đến dao găm trên cánh tay, nhìn xem chất lỏng màu đỏ tươi cuồn cuộn phía dưới lưỡi đao màu bạc, một nụ cười cổ quái hiện lên ở khóe miệng…

Projectile Launch System đánh bể kẻ đang đau đớn trong lòng bàn tay, biến thành Graffiti trên bức tường gạch xám, chất lỏng tí tách rơi xuống từ khe hở của lòng bàn tay, hắn dừng lại mấy giây rồi lắc lắc tay.

Lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì, hắn biết đây là thí nghiệm cỡ lớn nào đó của công ty từ trong miệng người điên này.

Những lời nói kia nhìn như không liên hệ chút nào với nhau, nhưng trên thực tế Maine vẫn có thể nghe hiểu vì cùng là Cyberpsycho.

Có lẽ người điên kia nói không sai.

Người trong thành phố này đều không có gì cả, thậm chí ngay cả mộng tưởng cũng bị tịch thu…

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập