Chương 15: Q.1 - Giang hồ cùng trường học

Trong bóng tối đêm mưa, trên người Bạch Long Vương kia giống như đang phát ra bạch quang.

Trong bóng tối, trong nước mưa chuột đen phóng về phía Bạch Long Vương, Bạch Long Vương không hề động, nhưng nước dưới chân hắn lại phun trào, dũng mãnh lao về phía thủy triều chuột, rõ ràng chỉ là nước ngập đến mắt cá chân, lại nhanh chóng chồng chất, hình thành thủy triều, bao phủ thủy triều chuột kia.

Trong sóng nước như có lực lượng cường đại, hình thành vòng xoáy, bọc chặt đám chuột kia dưới làn nước, cứ việc chuột rất nhiều, nhưng ở trong khoảng cách giữa Thử đại nhân cùng Bạch Long Vương, những con chuột kia lại giống như rơi vào đại dương mênh mông, giãy dụa thế nào đều không thoát ra.

Mà Thử đại nhân thấy cảnh này, trong lòng giật mình, hơn nữa hắn phát hiện, nước trên mặt đất thế mà vượt qua đàn chuột của mình, lao về phía mình, trong miệng hắn phát ra một tiếng quái khiếu, đột nhiên nhảy lên vách tường bên cạnh, cả người nhanh chóng bò ở trên vách tường.

Hắn không có trốn về phía sau, mà là lựa chọn trèo tường, bởi vì mặt đất đều là nước đọng, hắn sợ mình cũng bị nước mưa dìm chết.

Năng lực ngự thuỷ của Bạch Long Vương khiến hắn kinh hãi.

Khu chuột, trèo tường, là một trong những năng lực của hắn, ngoài ra, hắn còn có thể thông qua ăn tươi nuốt sống nhanh chóng khôi phục thể lực cùng vết thương, có thể tản dịch chuột.

Thử đại nhân nhanh chóng bò lên chỗ cao, mắt thấy là phải bò lên trên nóc nhà, sau đó lật sang bên kia, chạy thoát.

Nhưng mà đúng vào lúc này, chỉ thấy Bạch Long Vương kia thế mà há miệng, phát ra một tiếng nổ như long ngâm, mà Thử đại nhân đang bò nhanh ở trên vách tường cả người đều cứng ngắc, tùy theo ngã ngửa lên trời, rơi xuống mặt đất, tóe lên sóng nước, theo đó sóng nước bao phủ hắn.

Trong nước đọng cũng không tính cao này, Thử đại nhân thế mà giãy dụa không dậy, bị nước quấn quanh, trên mặt hắn bao trùm một tầng nước, chui vào trong mũi miệng hắn.

Hắn há to miệng muốn hô hấp, trong miệng lại không ngừng tràn vào nước.

Ước chừng sau vài phút, hắn liền không động đậy được nữa, nước trên người hắn cũng nhanh chóng thối lui, bình tĩnh lại, chảy xuôi dưới thân thể hắn, thậm chí không ngập đến tai khi hắn nằm.

Thân ảnh bung dù của Bạch Long Vương quay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một đám chuột cùng một người nằm trên mặt đất, còn có một chiếc xe ba gác cùng một thùng nước rửa chén lăn qua một bên.

Trong kiếm đường một đêm bình an.

Bùi Củ sáng sớm tỉnh lại, luyện một lượt kiếm pháp, chỉ cảm thấy mình thi triển kiếm pháp này, càng có một loại cảm giác sinh mệnh lực, trong lòng vui vẻ.

Sau đó tắm nước lạnh một cái, đang chuẩn bị leo lên xe đạp, nhớ ra xe đạp của mình đã bị trộm, trong lòng tức giận, cho nên, hắn chỉ có thể đeo lên gậy gỗ dẹp của mình.

Chu Du lại đợi ở cửa, hắn một chân trên xe, một chân trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: “Xe của ngươi đâu?”

“Bị người trộm.”

Nói đến đây, Bùi Củ liền tức giận, hôm qua một đường vội vã chạy tới phố Ngưu Mã Thiên khu bắc kia, cuối cùng lại không có nhập học ở nơi đó, hắn cảm thấy mình bị cự tuyệt không sao, nhưng đối phương đáp ứng gia gia lại không có làm được.

Đây không phải vũ nhục mình, là vũ nhục gia gia, đêm qua hắn không nói gì, nhìn thấy gia gia vì chính mình có thể đi học bí cấm, mà gọi điện thoại khắp nơi, hắn đem một màn này lạc ấn thật sâu trong tim mình.

“Ta đèo ngươi đi!” Chu Du nói, sau xe của hắn có thể ngồi.

“Ngươi đèo nổi không?” Bùi Củ thuận miệng hỏi, nhưng lại đã ngồi lên.

“Đương nhiên có thể, ta biết đi xe đạp bằng một tay.” Chu Du nghiêm túc mà tự đắc nói.

Hai người rất nhanh liền đi ra ngõ hẻm Thanh Y, sau đó mua bánh bao ăn ở phía trước.

Sau khi bọn họ đi, Dạ U Nhược sát vách cũng ra cửa, đồng thời nói: “A di, chính ta sẽ tự đi xe buýt, không cẫn tiễn.”

“Tiểu thư quyết định là được, bất quá, trên đường vẫn phải cẩn thận.” Nữ tử trung niên nói.

“Ừm.”

Dạ U Nhược tết tóc đuôi ngựa, hướng phía ngoài ngõ hẻm mà đi.

Chu Du cùng Bùi Củ ngồi trên một chiếc xe đạp, Chu Du vừa nói: “Ta nhớ ra, ta hẳn là không có viết kí tên, hôm nay ngươi giúp ta nói một câu với Lưu Nghệ Giai đi.”

“Được.”Bùi Củ vừa ăn bánh bao, vừa nhanh chóng trả lời.

Hôm nay hắn vẫn ăn bánh bao lớn hai khối tiền một cái Chu Du mua cho, hắn cảm thấy ăn của người ta thì nể mặt người ta, nhất định phải làm tốt chuyện này.

Chỉ là khi bọn họ đang trên đường, ngừng lại một chút, bởi vì bọn họ nhìn thấy một đường nhỏ trên giao lộ bị người Tuần Bộ Cục phong toả, có dây cảnh báo được căng ra, nghe người lớn vây quanh nói là có người chết ở đó, còn có rất nhiều chuột, đang khử trùng, sợ phát sinh dịch chuột.

Bọn họ đang vội vã đến lớp, cũng không nghe nhiều, cho nên bọn họ cũng không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra.

“Cách nhà chúng ta không xa a, thật đáng sợ.” Chu Du vừa thở hổn hển đạp xe đạp, vừa nói.

“Vẫn tốt đi, cách cũng không phải rất gần.” Bùi Củ nghe nói là rất nhiều chuột, hắn liền cảm giác khả năng liên quan đến thần bí, mà lại hắn dường như ở trong đám đông, nhìn thấy hai vị Trinh Dị Khoa đến nhà mình ngày đó.

Một đường tới trường học.

Tách ra với Chu Du, Chu Du ở phía bên kia của tầng, mà hắn ở lớp một, cho nên đi lên từ cầu thang gần nhất.

“Nhớ kỹ nói a.” Chu Du lại một lần nữa nói.

“Tốt, ta nhớ rồi.” Bùi Củ bảo đảm.

Nhắc tới cũng xảo, khi hắn lên tới tầng thứ ba, liền lại đuổi kịp một người, người kia chính là Lưu Nghệ Giai, lần này chỉ có một mình nàng.

Tầng lầu cũng không có ai.

Hắn sau khi đuổi kịp, nàng cũng nhìn Bùi Củ, Bùi Củ không khỏi đưa tay gãi đầu một chút, nói: “Này, lá thư kia. . .”

“Ta đồng ý ngươi.” Lưu Nghệ Giai lại là vượt lên trước trả lời, nói xong cười dịu dàng nhìn Bùi Củ.

“Chờ một chút, ta, đó không phải là thư của ta, là Chu Du lớp tám.” Bùi Củ nhanh chóng giải thích.

Sắc mặt Lưu Nghệ Giai lập tức thay đổi, sau đó nói: “Ta mặc kệ, ta lại không thu được thư gì của Chu Du, chỉ được từ ngươi, ta cũng chỉ cho là của ngươi.”

Nói xong, liền lập tức đi về phía trước hai bước, rồi lại từ trong túi lấy ra một phong thư dùng giấy viết thư màu hồng phấn gấp thành, đưa tới trước mặt Bùi Củ, Bùi Củ trong lúc nhất thời không biết nên nhận hay không.

Mà nàng thì ngẩng đầu nhìn xem Bùi Củ, khóe miệng nhếch, thần sắc mang theo vài phần quật cường cùng không phục, nhưng Bùi Củ lại thấy được trong mắt nàng nổi lên sương mù.

Hắn bất đắc dĩ nhận lấy thư màu hồng của đối.

“Ta. . .” Bùi Củ mới nói một chữ, đối phương cũng đã kiêu ngạo quay đầu, vung vẩy mái tóc dài màu vàng óng chạy lên lầu.

Bùi Củ có chút hoảng, thật sự có chút hoảng.

Phía sau lại có người đến, hắn quay đầu nhìn lại, thế mà là Dạ U Nhược, sau đó hắn phát hiện ánh mắt của Dạ U Nhược rơi vào thư màu hồng trên tay hắn, Bùi Củ cũng không biết nàng có nhìn thấy một màn vừa rồi không.

Cho nên hắn chỉ có thể trầm mặc thu thư vào trong túi quần, sau đó bước nhanh lên lầu.

Hắn ngồi xuống ghế, nhìn thấy ánh mắt Lưu Nghệ Giai quay đầu nhìn mình, tim thế mà nhảy bịch bịch lợi hại.

Mà lúc này, một luồng mùi thơm rơi xuống bên cạnh, Bùi Củ quay đầu liếc nhìn nàng một cái, phát hiện ánh mắt nàng nhìn mình cũng như đang dò xét.

Hắn càng không được tự nhiên.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập